Nhìn bóng lưng kỵ binh tiếp viện đi xa, trên mặt vua tràn ngập lo âu.
Theo như trong tình báo truyền về, đội súng kíp lúc trước vẫn luôn nhún nhường, sau đó đột nhiên gây khó dễ, chắc chắn có âm mưu.
Lúc này vua đã cách thành Du Quan hơn hai mươi dặm, cho dù hắn có lo lắng hơn nữa cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.
Thở dài xong, hắn đang chuẩn bị trở lại xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng còi lớn từ mặt biển phía Đông truyền tới.
Quay đầu nhìn phía Đông, chỉ thấy trên mặt biển cách đó vài dặm, xuất hiện bóng mờ của một chiếc thuyền lớn.
Ở phía trên thuyền lớn, còn hai khinh khí cầu lớn đang bay.
"Bọn chúng vẫn dám dùng khinh khí cầu!" Vua hừ nói: "Thả Hải Đông Thanh ra!"
Một lát sau, ba con Hải Đông Thanh bay ra từ xe ngựa phía sau vua, bay thẳng tới khinh khí cầu trên mặt biển.
Hành quân trong gió tuyết cực kì nhàm chán, khó khăn lắm mới xuất hiện chút náo nhiệt, gần như tất cả sự chú ý của binh lính Đông Man đều bị Trấn Viễn số hai và khinh khí cầu thu hút.
Tất cả mọi người, kể cả vua Đông Man, đều không chú ý tới trên thảo nguyên phía Tây, một đám người đeo khăn vải màu trắng đang nhanh chóng đến gần đại quân Đông Man đang rút lui.
Trên mặt biển, Hải Đông Thanh đã bay đến vùng trời phía trên Trấn Viễn số hai, chim kêu một tiếng, lao xuống phía khinh khí cầu.
Nhưng ngay lúc này, mấy quả pháo hoa trên boong Trấn Viễn số hai được phóng lên cao, bay về phía Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh cực kì linh hoạt, sau khi phát hiện pháo hoa, lập tức đổi hướng bay sang một bên.
Nhưng vào lúc này, pháo hoa nổ.
Ánh sáng trắng nhức mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nửa bầu trời bị chiếu sáng.
Dù cách xa mấy dặm, vua cũng không khỏi híp mắt lại.
Còn về Hải Đông Thanh, đang trong phạm vi phát nổ mấy trăm thước, bị chói mù mắt, bay tứ tung trên không trung như con ruồi không đầu.
Trên boong, nhóm nhân viên hộ tống lần lượt bắn những mũi tên lệnh đã chuẩn bị từ trước vào không trung, sau đó bắt đầu khua chiêng gõ trống.
Trong một lúc, khắp cả không trung đều vang lên tiếng còi tre chói tai, tiếng chiêng trống bên dưới cũng dày đặc.
Hải Đông Thanh bị chói mù mắt, lại bị các loại âm thanh hỗn loạn tấn công, bị dọa sợ phát điên rồi, một con điên cuồng bay thẳng lên, hai con còn lại thì có một con lao xuống biển.
Hải Đông Thanh cực kì khó thuần phục, cũng không biết ba con Hải Đông Thanh đó rốt cuộc có thể trở lại không, cho dù có bay trở về, cũng khó nói trước liệu chúng còn dám tấn công khinh khí cầu nữa không.
Ngay lúc vua đang suy nghĩ về việc Hải Đông Thanh, đột nhiên thấy khinh khí cầu trên thuyền lớn từ từ bay lên không, lắc lư trên không trung, trông như sắp bay về hướng này.
"Bọn chúng sẽ không cho rằng ta chỉ có ba con Hải Đông Thanh đấy chứ?"
Bị khinh khí cầu ném lựu đạn nổ cũng không phải là chuyện đùa, vua cắn răng, ra lệnh thả tiếp một con Hải Đông Thanh ra.
Lo rằng con Hải Đông Thanh này cũng sẽ bị chói mù mắt, người nuôi ưng cũng không ra lệnh tấn công, mà để cho Hải Đông Thanh quanh quẩn ở trên trận địa, cảnh cáo khinh khí cầu.
Thấy người Đông Man vẫn còn Hải Đông Thanh, khinh khí cầu quả nhiên không dám đến gần.
Vua Đông Man thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thư giãn, phía Tây đột nhiên truyền tới một tràng tiếng nổ dày đặc.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy từng ánh lửa bay lên từ phía Tây.
"Là lựu đạn của người Đại Khang!"
Đánh với quân Bắc phạt nhiều ngày như vậy, không ít binh lính Đông Man nhìn một cái đã nhận ra đây là ánh lửa do lựu đạn nổ hình thành.