Trong mắt Nhuận Nương, Kim Phi tới thành Du Quan là để đánh người Đông Man, nhưng quân Đông Man đã bị đánh bại rồi, Kim Phi còn ở đấy làm gì nữa?
“Mặc dù người Đông Man đã rút lui nhưng không ai có thể dám chắc chúng có quay trở lại hay không.”
Kim Phi giải thích: “Chuyện của thành Du Quan là chuyện quan trọng, ta còn phải chờ hồi âm của Vũ Dương, để xem nàng ấy sắp xếp thế nào, sau đó lại tính toán.”
“Ồ.” Nhuận Nương gật đầu, không hỏi gì thêm.
...
Trên sông Gia Lăng, có hai chiếc ca-nô đang lao nhanh như bay trong gió lạnh.
Bọn họ là những người được Kim Phi phái trở về đưa báo cáo chiến sự từ thành Du Quan.
Để nhanh chóng đưa tin tức về, trong suốt dọc đường hai chiếc ca-nô này không hề dừng lại mà chỉ đổi người lái, ngoại trừ lần bổ sung vật tư ở xưởng đóng tàu Đông Hải.
Sau vài ngày chạy cả ngày lẫn đêm, cuối cùng họ cũng thấy bến tàu Kim Xuyên.
Hiện tại không thể dùng phi thuyền, nên ca-nô trở thành phương tiện giao thông nhanh nhất của tiêu cục Trấn Viễn, khi những nhân viên hộ tống trực ở bến tàu phát hiện có ca-nô đang đi tới thì vội dọn sạch một khu vực rồi vẫy cờ báo hiệu cho ca-nô tới.
Sau khi nhìn thấy số hiệu trên ca-nô, nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ nhảy dựng lên.
“Là ca-nô trên Trấn Viễn số 2! Mau thông báo cho đại đội trưởng, có tin của thành Du Quan!”
Các nữ công nhân tới tiếp viện cho thành Du Quan đều đến từ bến tàu, mọi người ai cũng biết Kim Phi tự mình dẫn quân đi đánh người Đông Man.
Thật ra hầu hết người dân ở Xuyên Thục còn không biết Đông Man là ở đâu, nhưng cũng không cản được họ quan tâm tới những chuyện này.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu nhân viên dỡ hàng trong lúc nghỉ ngơi, hỏi các nhân viên hộ tống, Kim Phi có thắng trận không.
Mấy hôm trước, Cửu công chúa cũng phái người tới truyền lệnh, một khi có tin của thành Du Quan thì phải báo ngay lập tức.
Ca-nô còn chưa cập bến, đại đội trưởng của đội nhân viên hộ tống đang trực đã chạy tới, vừa chỉ huy cho ca-nô cập bến, vừa cất cao giọng hỏi: “Huynh đệ, thành Du Quan thế nào rồi?”
Vừa rồi bến tàu vẫn còn ồn ào đã lập tức im lặng, mọi người đều yên lặng nhìn chằm chằm vào nhân viên hộ tống báo tin, chờ câu trả lời.
“Tiên sinh đích thân ra trận, tất nhiên là thắng lớn!”
Nhân viên hộ tống truyền tin đứng trên boong ca-nô, hào hứng trả lời: “Tiên sinh dẫn quân nương tử nhà họ Kim và quân Uy Thắng, đánh bại liên quân Tấn Man và quân Đông Man, bắt sống cả vua Đông Man Yabe!”
“Thắng rồi!”
“Tốt quá!”
Bến tàu lập tức náo nhiệt trở lại.
“Ha ha ha, tiên sinh giỏi thật đấy!”
Đại đội trưởng đội trực ban quay sang nói với nhân viên hộ tống đưa tin: “Bệ hạ có lệnh, một khi có tin của thành Du Quan thì phải báo ngay!”
“Rõ!” Sắc mặt nhân viên hộ tống đưa tin nghiêm túc trở lại: “Đã chuẩn bị ngựa chưa?”
“Yên tâm, đã chuẩn bị từ lâu rồi, các ngươi lên là có thể đi luôn!”
Đại đội trưởng chỉ sang một bên, bên ngoài bến tàu, có một đội kỵ binh đã đợi sẵn.
Hai người dẫn đầu còn mang cờ đỏ, không khác sứ giả khẩn cấp Hồng Linh là bao.
Bất kể là dân thường hay quan viên, hay nhân viên hộ tống của đội khác, khi thấy lá cờ đỏ này thì đều phải nhường đường.
Nhân viên hộ tống đưa tin không đợi ca-nô cập bến mà đã nhảy phốc lên bến tàu.
Anh ta chào đại đội trưởng một cái, lưng đeo báo cáo chiến sự nhảy lên lưng ngựa.
Nhân viên dỡ hàng đã sớm tránh đường, đội kỵ binh rời khỏi bến tàu.