Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi xoa thái dương: “Đảng Hạng thật sự không để cho người ta yên tâm được mà!”

Trên thực tế, Kim Phi đã có cơ hội quét sạch vương tộc Đảng Hạng và lật đổ triều đình Đảng Hạng. Thiết Ngưu đánh thẳng tới vương thành Đảng Hạng, đây chính là bằng chứng tốt nhất.

Tuy nhiên, làm như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến máu chảy thành sông nên Kim Phi quyết định không làm vậy. Thay vào đó để Thiết Ngưu đi bắt Lý Kế Sơn.

Ưu điểm của việc này là triều đình Đảng Hạng sẽ bị chấn động, nội bộ sẽ đấu đá hỗn loạn, sẽ không liên quan gì đến người bình thường.

Kim Phi cũng không có ấn tượng tốt với quyền quý nào trong triều đình cả.

Ngay cả khi giới quyền quý của Đảng Hạng đã chết, y cũng sẽ không cau mày.

Kế hoạch của Kim Phi rất tốt, tiến độ cũng tốt, với sự mở rộng của thương hội Kim Xuyên, mức độ chấp nhận của người dân cũng tốt hơn so với dự kiến của Kim Phi.

Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Đông Man, có lẽ y có thể cân nhắc thành lập nhà máy và trường học ở Đảng Hạng trong vòng ba năm.

Khi đó, sự tương tác giữa dân du mục và thương hội sẽ trở nên thường xuyên, khiến triều đình Đảng Hạng không thể ngăn chặn được.

"Ông Mao nói đúng, quyền lực phải xuất phát từ lòng thương xót, không cho phép xuất hiện chút tư lợi cá nhân nào!"

Kim Phi thở dài, cất lá thư của Cửu công chúa đi.

Trên thực tế, y đã hiểu được sự thật này từ lâu, nhưng đáng tiếc thời gian y đến Đại Khang quá ngắn, lai lịch quá mỏng, Ngay cả khi tấn công đất Tần, Đại Tráng cũng không dám phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, phải đợi cho đến khi đội Chung Minh hoàn thành việc chia lại đất đai cho địa chủ và hậu phương đã hoàn toàn ổn định mới có thể tiếp tục tiến công.

Nếu không phải có sự giúp đỡ của Khánh Hâm Nghiêu, có lẽ y thậm chí còn không khống chế được Xuyên Thục, huống chi là Đảng Hạng khổng lồ.

Đó là lý do tại sao Kim Phi nảy ra ý tưởng xâm nhập qua thương hội để đi đường vòng cứu nước, nhưng đáng tiếc đã không thành công.

“Nhuận Nương, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cần phải quay lại càng sớm càng tốt.”

Kim Phi biết tính cách của Cửu công chúa, nếu không phải tình huống rất nghiêm trọng, cô ấy nhất định sẽ không viết thư thúc giục y trở về.

"Được!" Nhuận Nương vội vàng gật đầu đồng ý.

Kim Phi lại kêu Thiết Chùy tới, bảo anh ta đi thông báo cho đám người Khánh Mộ Lam tới họp.

Chẳng mấy chốc, đám người Khánh Mộ Lam lần lượt đến, ngay cả Điền tiên sinh cũng đến.

"Vũ Dương gửi tin, Đảng Hạng đã tập hợp hơn ba trăm ngàn quân bên ngoài thành Hi Châu, tình hình tương đối nghiêm trọng, ta muốn nhanh chóng trở về."

Kim Phi đi thẳng vào vấn đề, quay đầu nhìn mọi người: "Thiết Tử ca, thành Du Quan bên này sẽ giao cho huynh! Mạnh tướng quân, Trịnh tướng quân, các ngươi ở lại giúp Thiết Tử ca!"

"Tiên sinh đừng lo, người còn thành còn, người mất thành mất!”

Trịnh Trì Viễn lập tức quỳ một gối, đặt tay phải lên ngực thề với Kim Phi.

Thấy vậy, Mạnh Thiên Hải cũng vội vàng tuyên thệ giống như Trịnh Trì Viễn.

Lưu Thiết hiểu Kim Phi nhất, biết Kim Phi không thích loại hình thức này, nhưng Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải đã tuyên thệ, nếu cứ đứng đực ra đó thì cũng hơi lạc loài.

Không còn cách nào, Lưu Thiết chỉ có thể làm theo, quỳ một gối.

"Đứng dậy đi," Kim Phi giơ tay ra hiệu cho bọn họ đứng lên: "Ta sẽ để lại cho các ngươi vài chiếc ca-nô, nếu có chuyện gì cứ gửi tin càng sớm càng tốt!"

"Vâng!" Lưu Thiết gật đầu.

"Đừng neo tất cả ca-nô ở bến tàu, phân tán chỗ đậu ra, kẻo bị mắc kẹt ở đây." Kim Phi nhắc nhở.

Mặc dù rất khó có khả năng người Đông Man lại dám đánh lén, nhưng Kim Phi cũng không dám đánh cược.

"Vâng." Lưu Thiết gật đầu ghi nhớ.


"Tiên sinh hãy yên tâm. Ta sẽ phong tỏa các vùng biển xung quanh. Nếu người Đông Man muốn tấn công thành Du Quan bằng đường thủy, trước tiên chúng phải dẫm lên xác thủy quân bọn ta." Trịnh Trì Viễn đảm bảo.
Advertisement
';
Advertisement