Hơn nữa trong lòng Cửu công chúa hiểu rất rõ, so với tổn thất một trận một thanh trì, thì Kim Phi này càng quan trọng hơn.
Chỉ cần Kim Phi còn sống, cho dù Hi Châu tạm thời bị người Đảng Hạng cướp đi, Cửu công chúa tin đến cuối cùng Kim Phi có thể đoạt về được.
Nhưng một khi Kim Phi xảy ra chuyện, Đại Khang mới có thể sẽ vì đó mà sụp đổ, hậu quả của chuyện đó còn đáng sợ hơn chiến tranh thất bại, nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện mất đi Hi Châu.
Cho nên mặc dù trong lòng Cửu công chúa không muốn cho Kim Phi đi Hi Châu, nhưng tình huống bên phía Hi Châu vô cùng nguy cấp, Kim Phi lại kiên trì muốn đi, Cửu công chúa không cách nào ngăn cản được y, chỉ có thể âm thầm dặn dò Kim Phi phải cẩn thận.
“Nàng yên tâm đi, ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Kim Phi vuốt ve gò má Cửu công chúa: “Đến đài điểm tướng đi, mọi người đang chờ nàng đó.”
Chiếu theo quy củ của Đại Khang, khi có trận chiến cực kỳ quan trọng, trước khi đại quân lên đường, hoàng đế sẽ bổ nhiệm Thống soái và tướng lĩnh ở đài điểm tướng, còn phải đọc văn hịch, tạo thành khí thế hào hùng tiến về phía trước cho đại quân.
Như vậy có thể thể hiện quyết tâm kháng chiến của hoàng đế, cũng có thể để cho các tướng sĩ gặp hoàng để một lần, tăng cường sĩ khí của quân lính.
Trước kia Kim Phi tác chiến đối ngoại, căn bản dựa vào tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, đều là thế lực dưới trướng y, không thể sử dụng nghi lễ này.
Nhưng lần này trước khi đi Hi Châu, không chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, còn có rất nhiều tân binh mới được chiêu mộ không lâu.
Sức ảnh hưởng của Kim Phi mặc dù lớn, nhưng y là người hơi mềm lòng, hiền lành quá, cho tới bây giờ, trong làng có rất nhiều các bà các chị không biết nặng nhẹ nhìn thấy y là bắt đầu trêu chọc đôi câu, các cô nương của núi Thiết Quán càng không cần nói, nếu không có Quan Hạ Nhi đi cùng, Kim Phi vốn không dám một mình tới đó, y sợ bị đám phụ nữ ‘lưu manh’ kia kéo vào nhà ở tập thể.
Tính cách của y mặc dù khiến người dân kính trọng y, cảm kích y, nhưng lại không sợ y.
Mà quyền lực của vua kéo dài hơn ngàn năm, trong lòng của dân chúng bình thường, sức ảnh hưởng của hoàng đế vẫn rất lớn.
Cộng thêm Cửu công chúa từ nhỏ đã được hoàng thất bồi dưỡng ra hào quang mạnh mẽ, từ xưa đến nay Kim Phi chưa từng thấy ai dám đùa giỡn với Cửu công chúa.
Bao gồm cả thím Ba lắm mồm nhất trong làng, thấy Cứu công chúa cũng phải dập đầu xuống kêu một tiếng “bệ hạ”.
Cửu công chúa là con gái ruột của Trần Cát, hơn nữa cô ấy nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc, thông qua sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên mấy tháng nay, đại đa số người dân Xuyên Thục đã chấp nhận vị trí hoàng đế của Cửu công chúa.
Dưới tình hình này, có sự bổ nhiệm và trao quyền của Cửu công chúa, Kim Phi mới danh chính ngôn thuận chỉ huy quân tân binh.
Đây cũng là thiệt hại khi giao ngôi vị hoàng đế cho người khác, nhưng Kim Phi không quan tâm.
Y không có năng lực quản lý thiên hạ, cũng không có suy nghĩ đó, dù sao chỉ cần cuối cùng ngôi vị hoàng đế vẫn truyền cho con của y và Cửu công chúa là được rồi.
Nhưng Kim Phi không phải là không có phòng bị.
Mỗi lần có vũ khí mới ra đời, đều sẽ trang bị cho tiêu cục Trấn Viễn trước tiên, sau đó là quân Trấn Viễn, bây giờ là đội quân Nương tử dưới quyền Tả Phi Phi.
Ba đội quân này đều do một tay Kim Phi phát triển, tướng lĩnh đều là người đi theo Kim Phi ngay từ khi bắt đầu lập nghiệp, trời sinh càng thân thiết với Kim Phi hơn.
Một khi có điều gì khác thường, những quân tinh nhuệ này đủ khả năng bảo vệ Kim Phi an toàn.
Trừ điều này ra, quyền tài chính thuộc sở hữu của Kim Phi cũng không nằm trong tay Cửu công chúa, mà nằm trong tay Đường Tiểu Bắc.
Tất cả thu nhập của thương hội Kim Xuyên, cùng với chiến lợi phẩm trong quá trình phân chia ruộng đất của bọn cường hào địa chủ mà tiêu cục Trấn Viễn thu hoạt được, đều phải được tổng hợp lại ở chỗ của Đường Tiểu Bắc trước, sau đó Đường Tiểu Bắc sẽ giao báo cáo lại cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa muốn dùng tiền, cũng phải hỏi Đường Tiểu Bắc.
Súng và túi tiền đều năm trong tay Kim Phi, Cửu công chúa cũng chi nắm quyền hành chính mà thôi.