Tả Phi Phi phản ứng lại đầu tiên, cô ấy đỏ mặt, bước lên một bước.

Đường Đông Đông thì được mấy chủ nhiệm phân xưởng đỡ lên đài điểm tướng.

Thời đại phong kiến, thánh chỉ đại diện cho uy quyền của Hoàng đế, nó sẽ là văn kiện chính thức được lưu trong sử sách.

Nếu Kim Phi không đồng ý, vậy chẳng khác nào y kháng chỉ.

Hơn nữa cho dù y có đồng ý hay không, thì sự thật là họ đã được ban hôn, ngoài y ra, chắc chắn không có ai dám lấy Đường Đông Đông và Tả Phi Phi nữa.

Rơi vào đường cùng, Kim Phi chỉ có thể bước lên, y đứng giữa Đường Đông Đông và Tả Phi Phi.

Tần Minh cuộn thánh chỉ lại, đưa cho Kim Phi, anh ta còn không quên nhướng mày nhìn Kim Phi, trêu đùa nói: “Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng ba vị!”

Nếu không phải đang trước công chúng, nhiều người đang nhìn thì Kim Phi đã đá anh ta mấy cú.

Y nhận lấy thánh chỉ, trống trận lại vang lên, đại biểu nghi thức này đã chính thức kết thúc.

Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều đỏ mặt, họ không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ có thể nhìn Kim Phi mong y giúp đỡ.

Kim Phi thở dài, y bất đắc dĩ nói: “Các cô đi xuống trước đi, ta có vài điều muốn nói với Vũ Dương.”

Hai người như trút được gánh nặng, vội vàng đi xuống đài điểm tướng, rồi mỗi người về đội hình của mình.

Kim Phi thì đỡ Cửu công chúa đi xuống đài điểm tướng, y kéo cô ấy vào góc cánh gà, đang định mở miệng, thì Cửu công chúa lại nói trước: “Phu quân, ta biết chàng muốn hỏi gì.”

“Vậy nàng nói cho ta đi, vì sao nàng lại làm vậy?” Kim Phi dở khóc dở cười.

“Để ổn định!” Cửu công chúa bình tĩnh trả lời.

“Ổn định?” Kim Phi sửng sốt: “Là sao?”

“Phu quân, khi chàng từ chối Đông Đông, mấy chủ nhiệm phân xưởng đã lập mưu tổ chức cho các nữ công nhân đi theo đại quân xuất phát, thái độ của họ rất kiên quyết, hơn nữa họ cũng được rất nhiều nữ công nhân ủng hộ.”

Cửu công chúa nói rằng: “Ta không làm thế, nếu đến lúc đó bọn họ thực sự đi theo đại quân, thì phu quân chàng bảo ta phải làm gì đây?”

“Xưởng dệt đi theo đại quân xuất phát? Sao Đông Đông không nói với ta chuyện này?”

“Chủ nhiệm phân xưởng không nói với Đông Đông, cô ấy chắc hẳn cũng không biết.”

“Vậy sao nàng lại biết?” Kim Phi vô cùng kinh ngạc, hỏi.

Lần này Cửu công chúa không trả lời, Kim Phi cũng tự nhận thấy mình hỏi ra một câu ngu ngốc.

Dù Cửu công chúa không tranh quyền đoạt lợi với Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không phái người theo dõi họ chặt chẽ.

Đây là tố chất cơ bản nhất, của một nàng công chúa được tiếp nhận nền giáo dục trong cung đình.

Đối với một Hoàng đế đủ tư cách mà nói, có rất nhiều việc họ có thể không cần nhúng tay vào, nhưng không thể không biết, bằng không, sẽ giống như Trần Cát, thông tin không nắm rõ, dân chúng chết đói khắp nơi nơi, Trần Cát còn tưởng rằng Đại Khang vẫn còn đang thái bình hưng thịnh.

Cửu công chúa cài người nằm vùng là chuyện quá bình thường.

Chủ nhiệm phân xưởng phát động nhiều nữ công nhân, muốn gây chuyện như thế, không thể giấu giếm được tai mắt của Cửu công chúa.

Ngay lập tức Cửu công chúa nhận ra rằng nếu một ngày để chủ nhiệm phân xưởng làm ra chuyện này, thì cho dù xử lý như thế nào cũng sẽ vô cùng phiền phức, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ của làng Tây Hà.

Kim Phi không phải người ngu ngốc, y cũng lập tức ý thức được vấn đề này, y dịu giọng vài phần, chất vấn: “Vậy tại sao nàng không thương lượng với ta một chút?”

“Lúc đó chàng bận, ta cũng bận, hơn nữa thời gian điểm tướng cũng đã gần kề, ta thực sự không có thời gian.”


Cửu công chúa giải thích: “Hơn nữa, phu quân thấy ta xử lý như thế có gì không đúng sao?”
Advertisement
';
Advertisement