Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thật ra, có khá nhiều tướng lĩnh Đảng Hạng cũng cảm thấy lo lắng như Lý Lăng Duệ, thậm chí có phụ tá còn âm thầm đề nghị Lý Lăng Duệ lập tức động binh, tranh thủ trước khi Kim Phi đến, thừa thắng xông lên đánh Hi Châu.

Tất nhiên, cũng có một vài tướng lĩnh Đảng Hạng cho rằng phe mình đang chiếm ưu thế về sỉ số lẫn địa hình, trận đánh này chắc chắn sẽ không thể nào thua được, nên đã đề nghị Lý Lăng Duệ tiếp tục gây áp lực, ép Kim Phi phải đến, sau đó cùng nhau tiêu diệt Kim Phi.

Lý Lăng Duệ suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định nghe theo ý kiến của người sau, tiếp tục gây áp lực, ép Kim Phi phải đến Hi Châu.

Bởi vì hắn đã phân tích kỹ lưỡng các trận chiến Kim Phi đã từng tham gia và kết luận rằng, dù Kim Phi có lấy ít địch nhiều, nhưng chủ yếu chỉ dựa vào lợi thế về địa hình và vũ khí.

Lần này, lợi thế về địa hình đã nằm trong tay mình, phi thuyền và khinh khí cầu đã bị phe mình kiểm soát, phe mình cũng có máy bắn đá, số lượng còn nhiều hơn cả phía Kim Phi nữa...

Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào cũng cảm thấy lần này Kim Phi không có cửa thắng.

Coi như Kim Phi vẫn còn chút cơ hội thắng, Lý Lăng Duệ cũng đã dự định chiến đấu hết mình rồi.

Kim Phi vừa mới ra khỏi làng, tai mắt của Đảng Hạng đã cho chim bồ câu gửi tin tức ra ngoài.

Xế chiều cùng ngày, bên ngoài biên giới Hi Châu, Lý Lăng Duệ đã nhận được tin.

Biết Kim Phi thực sự sắp đến, Lý Lăng Duệ kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Lý Lăng Duệ quan tâm đến Kim Phi còn hơn cả chiến thắng trận chiến lần này.

Bởi vì Kim Phi phát triển quá nhanh, nhanh đến mức khiến Lý Lăng Duệ phải sợ hãi!

Do đó hắn đã quyết định, chỉ cần Kim Phi dám đến Hi Châu, hắn phải giết Kim Phi bằng bất kỳ giá nào, loại bỏ hoàn toàn mối hại lớn này vì Đảng Hạng.

“Truyền lệnh cho phía Xuyên Thục, cử người theo dõi Kim Phi cho bổn vương, bổn vương muốn biết mọi hành động của y!”

Lý Lăng Duệ gọi người phụ trách tình báo đến, truyền đạt mệnh lệnh.

“Đại Vương, chúng ta không có nhiều tai mắt ở Xuyên Thục, hơn nữa hầu hết họ đều là người bình thường, lính trinh sát bên Kim Phi cũng rất lợi hại, nếu theo dõi quá kỹ, e rằng sẽ bị phát hiện ạ!”

Vẻ mặt người phụ trách tình báo đầy khó xử.

Kiếp trước khi Kim Phi xem phim, các gián điệp trong phim người này đẹp trai hơn người kia, trông như người mẫu vậy, mãi đến khi tới Đại Khang y mới biết, các gián điệp là các bia đỡ đạn hình người, e rằng còn chưa kịp trốn đã bị người ta bắt xong rồi ngỏm.

Các gián điệp đạt chuẩn thực sự, đa phần đều là những người bình thường ném vào đám đông sẽ không bị người ta chú ý, thế mới dễ ẩn nấp và không bị phát hiện.

Rất nhiều gián điệp khi còn nhỏ không biết mình là gián điệp, đến tận lúc tám tuổi, mới có người đến tiến hành tẩy não và huấn luyện bọn họ.

Huấn luyện ở đây không phải là huấn luyện kỹ năng, mà là huấn luyện năng lực quan sát và ẩn nấp.

Do đó kỹ năng của đa số gián điệp và đám tai mắt đều ở mức trung bình, một khi bị lính trinh sát phát hiện, họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Bổn vương biết.” Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm người phụ trách tình báo, gằn từng chữ từng chữ: “Bổn vương nói lại lần nữa, bổn vương muốn biết mọi hành động của Kim Phi!”

Người phụ trách tình báo biết Lý Lăng Duệ thật sự nghiêm túc trong việc này, cho nên không dám nói nữa, trả lời lại rồi khom người lui xuống.

Tối hôm đó, tai mắt của Đảng Hạng ở Xuyên Thục đã nhận được tin tức, vội vàng chạy đến đường chính mà Kim Phi phải đi qua.

Năng lực của gián điệp cao có thấp có, vào buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi Kim Phi khởi hành từ làng Tây Hà, có một tên gián điệp xui xẻo đã bị lính trinh sát bắt vì đến quá gần doanh trại của Kim Phi.

Kẻ này không chỉ không có năng lực, mà ý chí cũng không được kiên định, bị lính trinh sát đạp cho mấy cái với hù vài câu đã khai hết tất cả ra.

Tiểu đội trưởng lính trinh sát biết tai mắt bên địch đã để mắt đến mình, lập tức nhận ra mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của mình nên vội đến gặp Kim Phi báo cáo tình hình.


“Lý Lăng Duệ nói rằng hắn muốn để mắt tới mọi hành động của ta sao?”
Advertisement
';
Advertisement