Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trương Lương chia đội nhân viên hộ tống thành hai đội, với một nửa lực lượng tinh nhuệ được trang bị vũ trang đầy đủ sẵn sàng đợi lệnh, nếu tiền tuyến có bất kỳ sự khác thường nào, các nhân viên hộ tống đang thay phiên nhau làm nhiệm vụ có thể lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.

Đảng Hạng ở bên đối diện cũng vậy, Lý Lăng Duệ cũng chia kỵ binh tinh nhuệ nhất thành hai đội để đề phòng Trương Lương đánh lén.

Khí áp ở biên giới dường như đã giảm xuống, sĩ quan hai bên cũng không dám lên tiếng khi khiển trách binh lính vì sợ gây hiểu lầm.

Nhưng mấy chục dặm ngoài kênh Lạc Dương lại vô cùng náo nhiệt.

Mười ngàn kỵ binh của bộ lạc Hắc Vân đang hành quân ngày đêm, cuối cùng đã đến kênh Lạc Dương trước ngày mà Lý Lăng Duệ yêu cầu, báo cáo tình báo với người phụ trách tình báo.

Thủ lĩnh bộ lạc Hắc Vân lập tức gọi trinh sát tới hỏi: “Kim Phi tới đâu rồi?”

“Bọn họ đang ở dốc Sơn Dương. Với tốc độ của họ bây giờ thì chừng ba ngày nữa sẽ đến đây!” Trinh sát trả lời.

"Ba ngày sau... Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!"

Thủ lĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ba ngày, là đủ để cho hắn chuẩn bị cho một cuộc phục kích.

Nhưng thủ lĩnh vẫn hỏi lại: “Ngươi xác định đám người Kim Phi chỉ có hơn một nghìn người thôi đúng không?”

“Một nghìn không trăm bảy mươi bảy người, chúng ta đã đếm từng người một!” Trinh sát nói ra con số chính xác.

Vì lý do an toàn, Kim Phi cho tiểu đoàn Thiết Hổ phái toàn bộ trinh sát ra ngoài, ở trước có người dò đường đi, ở sau có người canh gác.

Các trinh sát Đảng Hạng đã ẩn nấp trong đống đổ nát trước một ngày, sau đó chất đống đổ nát lên người đợi một ngày đêm, tránh khỏi trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ một cách suôn sẻ.

Khi nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ đi ngang qua, trinh sát Đảng Hạng đã lần theo các vết nứt trên đá và đếm từng cái một, cuối cùng cũng lấy được con số chính xác.

Kim Phi rất có tiếng ở Đảng Hạng, bởi vì mấy năm nay Đảng Hạng đã liên tục ‘ăn hành’ trong tay y, thủ lĩnh Hắc Vân cũng hơi chột dạ khi nhận lệnh Lý Lăng Duệ tới ngăn cản Kim Phi.

Nhưng khi trinh sát nói Kim Phi chỉ có một ngàn người, thủ lĩnh Hắc Vân cuối cùng cũng yên tâm.

Để đối phó với Kim Phi, hắn đã mang theo mười ngàn quân tinh nhuệ nhất trong bộ lạc, cộng thêm họ đã chạy đến trước để phục kích. Nếu lại không xử được một ngàn người của Kim Phi, thì thủ lĩnh Hắc Vân sẽ tự hành quyết mình ngay chứ không cần đợi Lý Lăng Duệ đến trị tội.

Cho nên, lần phục kích này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại!

Thủ lĩnh Hắc Vân cũng không dám sơ sót, nheo mắt nhìn xung quanh.

Tây Bắc có rất nhiều hoang mạc, kênh Lạc Dương là một khe núi hai bên dốc lại là núi non trùng điệp, hơn một trăm năm trước có mấy người thợ săn đã đuổi theo một đàn linh dương, ép chúng đến vách đá trên đỉnh khe núi, linh dương nhảy ra khỏi vách đá rơi chết nên mới có tên như vậy.

Loại địa hình này thích hợp nhất cho việc phục kích, đồng thời cũng là nơi mà các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ phải vượt qua để đến Hi Châu, nên Lý Lăng Duệ mới chọn phục kích Kim Phi ở đây.

"A Hổ, ngươi dẫn bốn ngàn người tới trước thung lũng, lắp kín thung lũng đó!"

Thủ lĩnh Hắc Vân liên tục ra lệnh: "A Bảo, ngươi dẫn một ngàn người đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng lên vách đá bên cạnh. Nếu bọn Kim Phi dám vào thung lũng, các ngươi hãy nghiền nát bọn hắn!"

Lý Lăng Duệ rất coi trọng cuộc phục kích này, đã đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng trong kho cho bộ lạc Hắc Vân.

Để máy bắn đá trên vách đá kênh Lạc Dương, trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng nhìn được toàn bộ khe núi.

"Đại ca, nghe nói bản tính Kim Phi rất cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều sẽ phái trinh sát dò xét đường trước, lúc đó bọn họ nhất định tới đỉnh núi trước, sẽ phát hiện ra chúng ta." A Báo lo lắng nói.


Thủ lĩnh Hắc Vân không trả lời câu hỏi của A Báo mà quay đầu nhìn về phía trinh sát: “Tin tức của Đại Vương nói cái hang động kia ở đâu?”
Advertisement
';
Advertisement