Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Ý của ngươi là vẫn còn bốn ngàn người Đảng Hạng ở ba chăm dặm phía trước ư?"

Trần Phượng Chí và Khánh Mộ Lam đều giật mình trước lời nói của Tam Oa Tử.

"Không chỉ bốn ngàn người mà có lẽ là bốn ngàn sáu trăm bảy mươi!"

Tam Oa Tử nói: "Hai bên trên đỉnh núi cũng chỉ có mấy chục máy bắn đá nên không cần nhiều người như vậy, cho nên sau khi đưa máy bắn đá lên lại đi xuống khoảng sáu bảy trăm người."

“Có vẻ như người Đảng Hạng thật sự coi trọng chúng ta!"

Trần Phượng Chí nghiến răng.

Nếu Kim Phi không cho Hầu Tử dẫn quân phục kích trước, thì có lẽ lần này bọn họ thể đứng giải thích mọi chuyện ở đây.

"Không phải coi trọng chúng ta mà chủ yếu là coi trọng tiên sinh!"

Lúc này Khánh Mộ Lam cũng đã đoán ra.

“Vậy là đang coi thường tiểu đoàn Thiết Hổ của chúng ta à?”

Trần Phượng Chí nghe vậy càng tức giận hơn, rút hắc đao ra ngay: “Các huynh đệ, người Đảng Hạng coi thường chúng ta, vậy phải làm sao đây?”

“Giết! Giết! Giết!"

Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ sôi nổi giơ vũ khí lên.

Tuy rằng vẫn còn có bốn đến năm ngàn người Đảng Hạng nhưng kênh Lạc Dương là một khe núi, nên mười mấy người đứng cạnh nhau sẽ có vẻ chật chội dù người Đảng Hạng có nhiều bao nhiêu cũng chỉ có thể đi lên từng hàng một.

Kim Phi chưa bao giờ keo kiệt với người của mình. Sau khi tiểu đoàn Thiết Hổ ở thành Du Quan về tới, tất cả họ đều được thay áo giáp đen và hắc đao giống như nhân viên hộ tống, thật đúng là không cần phải sợ hãi khi đối mặt với người Đảng Hạng.

Huống chi phía sau tiểu đoàn Thiết Hổ còn có đội súng kíp của các nữ công nhân.

Địa hình này đúng là thiết kế riêng cho đội súng kíp.

Chỉ cần nữ công nhân lắp và bắn đủ nhanh thì người Đảng Hạng có nhiều bao nhiêu cũng không thể lao tới.

Cho nên thay vì sợ hãi, Trần Phượng Chí lại có hơi háo hức muốn thử.

"Ngươi gấp cái gì?"

Khánh Mộ Lam liếc Trần Phượng Chí một cái, sau đó quay đầu nhìn Hầu Tử: "Tiên sinh có sắp xếp gì không?"

"Đương nhiên là có!" Hầu Tử cười toe toét: "Chắc đợi chút nữa các người sẽ biết thôi!"

Quả nhiên đi về phía bắc ba bốn dặm có một khe núi, mà thủ lĩnh Hắc Vân quả thực đang chờ ở đây với hơn bốn nghìn người còn lại.

Kênh Lạc Dương là một thung lũng, không thích hợp cho kỵ binh chiến đấu quy mô lớn, lỡ nhân viên hộ tống ném lựu đạn làm ngựa chiến dễ bị hoảng sợ sẽ gây ra một hồi hỗn loạn và mất kiểm soát.

Thế nên thủ lĩnh Hắc Vân ra lệnh cho tất cả kỵ binh dồn ngựa chiến vào trong thung lũng, đồng thời dẫn người của mình tập trung ở bên ngoài khe núi để sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Gần miệng núi có năm sáu cung thủ mai phục, nhiệm vụ của bọn họ là xử lý trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ đi thăm dò đường.

Vừa rồi trên vách đá vang lên một tiếng động lớn như vậy, quân trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ ở trong thung lũng cũng bắt đầu cảnh giác hơn, lập tức ngăn ngựa chiến chạy như điên, nhảy xuống khom lưng núp dưới bụng ngựa.

Trong trường hợp này, ngay cả khi có kẻ địch phục kích trên cao, cũng sẽ khó có thể làm tổn thương họ bằng vũ khí như cung tên.

Cứ như vậy, tốc độ của trinh sát trở nên cực kỳ chậm, khiến các cung thủ trong khe núi đợi lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng của trinh sát.

“Tam thúc, trên đỉnh núi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Một thanh niên đứng cạnh thủ lĩnh Hắc Vân không nhịn được hỏi.

Advertisement
';
Advertisement