“Không phải đã nói là sẽ có người tới đón chúng ta sau? Tại sao còn chưa tới vậy chứ?”
Khá nhiều người Đảng Hạng cằn nhằn trong gió rét.
Cả một buổi chiều, họ phải cật lực lùa đám trâu ngựa.
Dốc hết sức chạy cả buổi chiều, đám trâu ngựa cũng đã mệt mỏi rã rời, đợi đến khi có người tới tiếp viện, đám trâu ngựa có thể tranh thủ nghỉ ngơi lúc phân phát vật liệu.
Kết quả là đợi mãi đợi mãi, trời cũng đã tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng người nào tới tiếp viện, thậm chí tới tiếng vó ngựa cũng chẳng nghe thấy.
Người phụ trách đội vận chuyển không đợi được nữa, lại cử một lính trinh sát đi về phía nam thúc giục đội kỵ binh tới tiếp viện.
Nhưng lính trinh sát vừa chạy khỏi đội ngũ không được bao lâu, đột nhiên có tiếng hò hét vang lên từ núi nhỏ bên phải.
Người phụ trách ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy các chấm đen nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.
“Tiêu rồi!”
Người phụ trách muốn nhảy khỏi ngựa chiến theo bản năng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Các chấm nhỏ màu đen rơi xuống xung quanh người phụ trách, sau đó là một tràng tiếng nổ vang lên.
Người phụ trách chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó thì bất tỉnh.
Không chỉ chỗ người phụ trách mà các nơi khác trong toàn bộ đội vận chuyển cũng xảy rất nhiều vụ nổ!
Mục tiêu của đợt tập kích oanh tạc đầu tiên bằng súng kíp của nhân viên hộ tống rất rõ ràng, đó là vị trí của chỉ huy địch và chim ưng!
Hiệu quả vô cùng tốt, người phụ trách đội vận chuyển bị cát sắt đập vào đầu, chết tại chỗ, hai chiếc xe ngựa chở chim ưng cũng nổ tan, dù cho hai con chim ưng trong xe ngựa vẫn chưa chết, thì nó cũng không thể nào bay được nữa.
Còn con chim ưng bị nhốt trong lồng sau đó dùng tấm vải đen che lại cũng bị nổ tan tành!
Ngựa chiến đã trải qua huấn luyện vào lần đầu nghe tiếng lựu đạn nổ cũng biết sợ, nói chi tới mấy con trâu ngựa chuyên chở vật liệu chứ?
Toàn bộ trâu ngựa của đội vận chuyển đều bị dọa sợ, chạy tán loạn khắp nơi, mã phu chạy trối chết, cũng có người muốn khống chế trâu ngựa lại.
Kỵ binh phụ trách hộ tống đội vận chuyển sau khi mất đi người chỉ huy, lập tức loạn tùng phèo!
“Chim ưng chết hết chưa?”
Đại đội trưởng nằm trên sườn núi hỏi.
“Ba con chim ưng chúng bọn ta phát hiện đều đã chết hết!”
Lính trinh sát buông ống nhòm đang cầm xuống, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Đại đội trưởng gật đầu, ra hiệu về phía sau.
Một mũi tên lệnh xé gió bay lên bầu trời ngọn núi đối diện đường chính, sau đó nổ thành một chùm pháo bông màu vàng ở độ cao hàng chục mét.
Sau đó, một khinh khí cầu màu đen xuất hiện trên bầu trời phía bắc, từ từ bay trên trời, bay về phía bắc đội vận chuyển.
“Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn, chim ưng của chúng ta đâu, mau thả nó ra cho nó cào đi!”
Nhiều binh lính Đảng Hạng phụ trách hộ tống cũng sốt ruột.
Nhưng người phụ trách của họ đã bị nổ chết, chim ưng cũng vậy, nếu sốt ruột nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Khinh khí cầu bay đến phía bắc đội vận chuyển, lựu đạn rơi xuống như mưa!
Mã phu và trâu ngựa vốn đang hoảng loạn lại càng hoảng loạn hơn.
Thấy đường lui đã bị các nhân viên hộ tống chặn lại, bọn họ hoảng loạn như ong vỡ tổ lao về phía nam.