Mặc dù xúc cát an toàn, nhưng quá chậm, hắn ta không chờ được nữa, cũng không dám chờ nữa.
Đội kỵ binh tiếp viện phần lớn đều là một chuyến ba kỵ binh, mang theo đầy đủ ngựa chiến, trước đó còn có người đề nghị với đội trưởng đội kỵ binh về việc dùng ngựa chiến để rà mìn mở đường.
Nhưng sau khi phần lớn ngựa chiến được đưa đến đội vận chuyển là vì để tiếp ứng, giúp đỡ vận chuyển vật tư, cho nên đội trưởng đội kỵ binh đã từ chối đề nghị này.
Bây giờ phương bắc có lửa lớn bốc lên đầy trời, đội trưởng đội kỵ binh thực sự lo lắng.
Nhỡ may đội vận chuyển thật sự xảy ra vấn đề thì bọn họ còn đi tiếp ứng cái gì?
Dưới mệnh lệnh của đội trưởng đội kỵ binh, kỵ binh dẫn ngựa lùi về phía sau mấy chục mét, sau đó điên cuồng quất ngựa, thúc ngựa chạy như điên về phía trước.
Thật ra lúc nhóm nhân viên hộ tống chôn mìn, đoạn trước và sau khá dày, khu vực giữa không có nhiều mìn, ngựa chiến chạy về phía trước gần ba mươi mét mới giẫm phải một cái, sau đó sau khi mìn nổ mạnh, ngựa chiến lại dựa vào quán tính chạy tới phía trước mấy chục mét, lại giẫm trúng hai quả mìn cuối cùng mới té ngã trên mặt đất!
Nhưng những nơi mà vó ngựa giẫm lên có giới hạn, để đề phòng những chỗ có mìn không bị giẫm trúng, đội trưởng để cho hơn mười con ngựa chiến xếp hàng chạy như điên.
Qủa nhiên, nơi con ngựa chiến đầu tiên chạy qua lại phát hiện thêm hai quả mìn, có ba con ngựa chiến bị nổ đứt chân tại chỗ, còn có hai con khác cũng bị thương.
Nhưng những con ngựa chiến khác không bị thương thì bị tiếng nổ mạnh làm cho sợ hãi, liều mạng chạy như điên.
Hơn mười con ngựa chiến chạy như điên về phía trước gần hai trăm mét mới bị nổ chết toàn bộ, lúc này trên mặt đất chi chít dấu chân ngựa.
Đội trưởng đội kỵ binh cho người giẫm lên dấu chân ngựa, đi kéo xác ngựa chiến sang một bên, sau đó lại đưa một đám ngựa chiến tới.
Dùng ngựa chiến để mở đường, tốc độ quả nhiên nhanh hơn mấy lần so với xúc cát.
Mặc dù vẫn có mìn bị để sót như trước, nhưng số lượng rất ít, hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp nhận của đội trưởng đội kỵ binh.
Chỉ là khi đi đến mấy trăm mét cuối cùng của con đường cát, mìn lại trở nên dày đặc, ngựa chiến chạy chưa được mấy bước đã bị nổ chết, đội trưởng đội kỵ binh không còn cách nào khác chỉ có thể cho người tiếp tục xúc cát.
Sau hai tiếng giằng co, đội kỵ binh cuối cùng cũng bước ra khỏi phạm vi của bãi cát.
Ở đầu cực bắc của con đường cát, bọn họ nhìn thấy xác của lính trinh sát đội vận chuyển và xác của ngựa chiến.
Thật ra nếu kịp thời cứu chữa, những người bị trúng mìn còn có thể sống sót được, đáng tiếc là sau khi bị trúng mìn và phát nổ thì bọn họ chỉ có thể nằm ở trên mặt cát, miệng vết thương bị mất máu cộng thêm cái lạnh khắc nghiệt, bọn họ căn bản không thể chịu được.
Đội trưởng đội kỵ binh cố không để ý đến bọn họ nữa, sau khi ra khỏi bãi cát thì lập tức tập hợp đội ngũ, chạy như điên về phía bắc.
Nhưng chờ đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì đống lửa đã cháy hết rồi, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Nhìn trâu ngựa tùy ý đi lại xung quanh cùng với một ít bộ phận máy bắn đá bị thiêu hủy trên mặt đất, mặc dù đội trưởng đội kỵ binh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy hai mắt tối sầm như cũ.
Hắn biết mình xong đời rồi!
Mặc dù trong chuyện này hắn cũng có nỗi khổ tâm, nhưng với tính tình của Lý Lăng Duệ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bây giờ hắn đã không còn hy vọng mình có thể sống sót được nữa, chỉ hy vọng Lý Lăng Duệ sẽ không làm khó dễ với bộ tộc của hắn, cũng hy vọng Lý Lăng Duệ có thể cho hắn được chết một cách thoải mái, đừng tra tấn dày vò hắn.
Dường như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của hắn, giây tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến một loạt tiếng hò hét.
Sau đó đội trưởng đội kỵ binh cảm giác như mình đang bay lên, khi rơi xuống đất, bốn chi và ngực đều đau nhức vô cùng, hai tai ong ong hỗn loạn, cái gì cũng không nghe được nữa.
Đội trưởng đội kỵ binh biết mình bị lựu đạn nổ làm bị thương, muốn cúi đầu xem tình trạng vết thương, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể làm được, chỉ có thể bất lực nhìn trời.