Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Lý Lăng Duệ cũng không kìm nén nổi vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt mình.
Không phải hắn chưa từng trông thấy đạn đại bác nổ bao giờ, cũng không phải trước khi khai chiến hắn không biết Kim Phi sẽ dùng tới nó.
Nhưng uy lực của đạn nổ lần này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Đến cả Lý Địch cũng không ngờ nổi sức nổ sẽ lớn đến vậy.
Cũng may lúc ở làng Tây Hà cậu bé đã được huấn luyện, biết được nên ứng phó với đạn nổ thế nào, phải bảo vệ bản thân ra sao nên cũng chịu ít thương tổn hơn so với đám người Lý Lăng Duệ một chút.
Dẫu bên tai vẫn còn vang tiếng ong ong, nhưng cậu bé đã có thể nghe được một vài âm thanh khác.
Nhận thấy biểu cảm của ba người Lý Lăng Duệ, cũng biết bọn họ còn chưa hết choáng váng, cậu bé cười, vẫy tay ý bảo mấy người xoa gương mặt, hồi phục lại cảm xúc một chút.
...
Doanh trại của quân Thục, đám người Kim Phi và Trương Lương cũng luôn chú ý tới doanh trại của quân Đảng Hạng.
Thấy đạn nổ tạo thành sức phá hoại lớn như vậy, đừng nói tới đám người Lý Địch cùng Lý Lăng Duệ không ngờ tới, ngay cả Đại Tráng cũng sợ đến hết hồn.
“Tiên sinh, đây là loại thuốc nổ gì, sao uy lực lại lớn như vậy?”
Đại Tráng nuốt nước bọt, vẻ hưng phấn lộ rõ trong ánh mắt: “Có đồ tốt như vậy, tại sao không bắn thẳng vào giữa doanh trại của quân Đảng Hạng đi?”
Cách nơi đạn đại bác nổ xa như vậy đã có thể dọa cho người Đảng Hạng sợ tới mức người ngã ngựa đổ, nếu ở ngay trung tâm doanh trại thì chẳng phải sẽ khiến cho toàn doanh trại bị nổ tới tê liệt sao?
Nhưng Kim Phi và Trương Lương lại chua xót mà lắc đầu một cái.
Lúc Kim Phi giảng giải kế hoạch cho Lý Địch, Đại Tráng không có mặt trong lều nên không biết, nhưng Trương Lương lại biết rõ, vụ nổ này cũng không phải do đạn đại bác tạo thành, mà là do số lượng lớn đạn nổ Kim Phi sai người chôn xuống sơn cốc từ trước đó.
Đạn đại bác bắn tới chỉ là ngụy trang, chứ đạn nổ thật ra là do người châm kíp nổ mà thành.
Sau khi Lý Địch leo lên đài quan sát, dùng tay chỉ rõ vị trí ngọn núi nhỏ, cũng chính là ra hiệu cho người đốt kíp nổ.
Lúc ấy Lý Địch nói chuyện cùng Lý Lăng Duệ nhưng trong lòng vẫn luôn dựa theo yêu cầu của Lim Phi, yên lặng nhẩm tính thời gian, khi đếm tới con số Kim Phi căn dặn mới vẫy tay ra hiệu cho đội trưởng đội nhân viên hộ tống nổ súng.
Thực ra viên đạn đại bác kia căn bản không nổ được, thậm chí cũng không bắn vào trong khe núi.
Tiếc rằng đám Lý Lăng Duệ không biết kế hoạch của Kim Phi, cũng không được nhìn rõ đến vậy.
Trong mắt họ, khe núi quả thực đã nổ tung, mà nguyên nhân là do đạn đại bác bắn tới.
Trong lòng Trương Lương biết rõ, chiêu này dọa Lý Lăng Duệ một chút còn được, nếu muốn bắn nhiều đạn nổ vào doanh trại của Đảng Hạng, không có phi thuyền thì không thể nào làm nổi.
Thật ra dẫu có bắn đạn nổ tới thì sức công phá cũng chưa chắc đã lớn như bọn Đại Tráng mong đợi.
Là quan chỉ huy, Trương Lương hiểu rõ uy lực của từng loại thuốc nổ, dựa theo lượng đạn dược và thuốc nổ Kim Phi bố trí thì cũng không thể có uy lực lớn như vậy!
Trừ điều này ra, trong lòng Trương Lương còn có chút nghi ngờ: “Tiên sinh, theo lí thuyết doanh trại của chúng ta cách khe núi bị bắn nổ cũng không xa, tại sao lều trại của người Đảng Hạng bị lật nhiều như vậy, nhưng lều trại của chúng ta lại không sao cả?”
Nghe Trương Lương hỏi như vậy, những người bên cạnh cũng ý thức được đây là chính là một điểm kì quái.
Khe núi nơi xảy ra vụ nổ cách ba dặm về phía tây bắc doanh trại quân Thục, tuy cách doanh trại Đảng Hạng gần hơn một chút, nhưng cũng không cách quá xa doanh trại quân Thục.
Tại sao người Đảng Hạng tổn thất nặng nề, doanh trại quân Thục lại không phải chịu ảnh hưởng gì quá lớn?
Trừ mấy đài quan sát chịu rung chấn nên lung lay sắp đổ, còn lều trại lại chẳng bị lật đến một cái?