Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hoàng cung là nơi có phép tắc nghiêm khắc nhất, nhưng lúc này Đại thái giám lại không để ý đến phép tắc mà chạy thẳng đến trước mặt Lý Lăng Hiên.

“Bệ hạ, quân báo khẩn cấp của Lục vương gia!”

Đại thái giám bưng ống tre nhỏ, đưa cho Lý Lăng Hiên.

Quân chinh chiến phía Nam là việc quan trọng nhất của Đảng Hạng, Lý Lăng Hiên không kịp để ý đến sự thất lễ của Đại thái giám đã lập tức để tấu chương xuống, nhận lấy ống tre, bên trong là một tờ giấy nhỏ.

Sau khi Kim Phi chế tạo ra bút chì, nó không chỉ phổ biến ở Xuyên Thục mà còn phổ biến ở Đảng Hạng thông qua thương hội.

Vì mang theo bút chì rất tiện, giá cũng rẻ, nên rất nhanh đã phổ biến trong phần tử trí thức ở Đảng Hạng.

Khối lượng chim bồ câu có thể mang theo có hạn, vì vậy khi dùng chim bồ câu đưa thư, chữ viết càng nhỏ càng tốt.

Bức thư này đã được viết bằng bút chì, cũng chỉ có bút chì gọt nhọn mới có thể viết được những chữ nhỏ như vậy.

Vì chữ trên thư quá nhỏ nên để xem rõ trên thư viết gì thì Lý Lăng Hiên cần phải đến rất gần mới có thể nhìn rõ.

Mới đọc được hai dòng, Lý Lăng Hiên đã híp mắt lại.

Hai dòng đầu tiên không viết chuyện của đội vận chuyển mà là chuyện bộ lạc Hắc Vân mai phục Kim Phi.

Thật ra sau khi trận chiến ở kênh Lạc Dương kết thúc, Lý Lăng Duệ đã phái người đến kinh thành báo tin.

Nhưng đây không phải là chuyện gì vẻ vang, hơn nữa chuyện này đã xảy ra, Lý Lăng Duệ không gửi thư bằng chim bồ câu mà phái người cưỡi ngựa về đưa thư.

Tuyết phủ đầy trên núi, ngựa chiến làm sao có thể nhanh hơn chim bồ câu bay chứ?

Vì vậy đây là lần đầu tiên Lý Lăng Hiên biết chuyện kênh Lạc Dương.

Theo Lý Lăng Hiên thì mười nghìn người của bộ lạc Hắc Vân đi mai phục một nghìn người của Kim Phi thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thất bại.

Nếu Kim Phi chết thì quân chinh chiến phía Nam đã thắng hơn nửa rồi!

Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi kỳ vọng, nhanh chóng đọc thư tiếp.

Nhưng đọc thêm hai dòng, sự kỳ vọng trên mặt Lý Lăng Hiên đã mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt hoài nghi và tức giận!

Gã thực sự không ngờ rằng, vậy mà Kim Phi lại phái người đến kênh lạc Dương trước khi bộ lạc Hắc Vân mai phục.

Bộ lạc Hắc Vân không những không tiêu diệt được Kim Phi mà còn tổn thất mười nghìn tinh nhuệ.

Đối với một bộ lạc, mười nghìn tinh nhuệ là một lực lượng không thể xem nhẹ.

Mặc dù bộ lạc Hắc Vân là một bộ lạc lớn, nhưng tổn thất mười nghìn người cũng là đả kích trí mạng.

Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi nhức đầu xoa trán.

Dù Đảng Hạng không có yêu cầu cứu trợ cao như tiêu cục Trấn Viễn, nhưng gã cũng không thể không làm gì, dù sao thì những bộ lạc khác cũng đang nhìn đấy.

Bộ lạc Hắc Vân thi hành quân lệnh của Lý Lăng Duệ, toàn quân đã bị tiêu diệt, nếu Lý Lăng Hiên không có biện pháp cứu trợ nào, mặc cho kẻ thù của bộ lạc Hắc Vân đến trả thù thì sau này làm gì có bộ lạc nào còn nghe Lý Lăng Duệ điều khiển nữa chứ?

Cho dù bị áp lực từ hoàng quyền, ngoài mặt thì nghe theo nhưng e rằng sẽ không thực sự dốc sức trên chiến trường.

Nhưng Lý Lăng Hiên biết, chuyện đã xảy ra, suy nghĩ những điều này cũng không có tác dụng gì, vì vậy đã đè suy nghĩ này xuống, tiếp tục nhìn xuống.

Đọc xuống hai dòng nữa, đôi mắt Lý Lăng Hiên trợn tròn xoe.

Gã nhìn thấy nhân viên hộ tống mai phục đội vận chuyển, đã thành công đốt cháy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.

Khi thấy nhân viên hộ tống chỉ có hơn một trăm người, Lý Lăng Hiên đã tức giận đến mức hô hấp trở nên dồn dập!

“Tả Lang Vệ là đồ ăn hại sao? Còn Lão Lục nữa, sao lại bất cẩn như vậy chứ!”

Lý Lăng Hiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Bộ lạc Hắc Vân mai phục thất bại, gã cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, vì cho dù bộ lạc Hắc Vân mất đi mười nghìn người, thì Lý Lăng Duệ vẫn còn hàng trăm nghìn đại quân, không ảnh hưởng nhiều đến toàn bộ đại cục chinh chiến phía Nam.

Advertisement
';
Advertisement