Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lý Lăng Duệ vịn bàn, vẻ mặt đầy phức tạp.

Lúc đầu, khi nhận được lệnh điều động của Lý Lăng Hiên, biết được sắp đến nắm quyền ở doanh trại quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ kích động đến mức cả đêm không ngủ.

Hắn biết Lý Lăng Hiên làm như vậy là đang chuẩn bị bồi dưỡng hắn, để hắn nắm binh quyền.

Sau khi tiếp quản quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ cũng tràn đầy lòng tin, thề trong lòng sẽ đánh một trận thật đẹp.

Không chỉ vì bản thân, mà cũng vì anh trai hoàng đế của hắn nữa.

Vì vậy sau khi tiếp nhận quân chinh chiến phía Nam, hắn không lập tức phát động tấn công mà tốn rất nhiều công sức để thay những vị trí quan trọng thành người của mình.

Sau khi làm xong chuyện này, Lý Lăng Duệ vẫn chưa ra tay như cũ.

Rất nhiều trợ tá đều cho rằng Lý Lăng Duệ đang đợi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá vào vị trí.

Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu hắn nhất biết Lý Lăng Duệ không chỉ đang đợi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá mà còn đang đợi Kim Phi.

Vì Kim Phi lớn mạnh thực sự quá nhanh, không tiêu diệt Kim Phi, chỉ tiêu diệt mấy chục ngàn quân Thục đang đối đầu với hắn cũng không ảnh hưởng gì đến căn cơ của Kim Phi.

Vì vậy, lần này Lý Lăng Hiên đã bí mật dặn dò Lý Lăng Duệ, mục tiêu đầu tiên của lần chinh chiến phía Nam này là tiêu diệt Kim Phi.

Nhưng điều Lý Lăng Duệ không ngờ đến là hắn vẫn chưa đến doanh trại chinh chiến phía Nam thì Kim Phi đã đến thành Du Quan.

Điều này khiến cho Lý Lăng Duệ đột nhiên không biết phải làm gì.

Hắn cũng không thể đuổi đến thành Du Quan giết Kim Phi phải không?

Không nói đến hắn có cái gan làm việc này hay không, hắn cũng không đuổi kịp.

Vì vậy Lý Lăng Duệ vẫn luôn gây áp lực cho quân Thục, nhưng vẫn chưa hành động.

Bằng không, hắn sợ mình vừa ra lệnh thì quân chinh chiến phía Nam đã diệt quân Thục, Kim Phi cũng không dám đến nữa, đến lúc đó hắn chỉ có thể dẫn quân chinh chiến phía Nam đến Xuyên Thục tìm Kim Phi.

Nhưng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chủ yếu là kỵ binh, mà Xuyên Thục lại nhiều núi, người Đảng Hạng đế Xuyên Thục sẽ gặp khó khăn trong từng bước.

Huống chi bây giờ căn cơ của Kim Phi đã vững, toàn bộ Xuyên Thục đều bị y và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu kiểm soát, muốn đánh bại Kim Phi ở Xuyên Thục còn khó hơn nhiều so với ở Hi Châu.

Vì vậy Lý Lăng Duệ vẫn luôn đợi Kim Phi đến.

Vốn dĩ còn tưởng rằng nhanh nhất thì cũng phải đến mùa xuân năm sau Kim Phi mới trở về từ thành Du Quan, nhưng chưa đến một tháng, Kim Phi đã quay về, hơn nữa còn đến Hi Châu trước.

Lý Lăng Duệ biết tin này đã rất kích động, đã lệnh cho bộ lạc Hắc Vân đi mai phục Kim Phi.

Ai ngờ rằng kết quả là bộ lạc Hắc Vân đã thất bại rồi!

Hơn nữa không đợi hắn vượt qua cái bóng thất bại của bộ lạc Hắc Vân thì Kim Phi đã phái người cướp đội vận chuyển, ép hắn phải trao đổi con tin.

Không chỉ Kim Phi biết mưu kế, mà Lý Lăng Duệ cũng biết.

Khi chiếm được ưu thế tuyệt đối, việc đè bẹp một cách quang minh chính đại sẽ hiệu quả hơn bất cứ mưu kế nào.

Vì vậy Lý Lăng Duệ đã quyết định, nếu tối hôm qua và hôm nay Kim Phi không ra tay thì ngày mai hắn sẽ phát động tổng tiến công, cho dù có liều mạng thì Lý Lăng Duệ cũng phải nghiền nát quân Thục, bắt sống Kim Phi!

Nhưng ai ngờ rằng, còn chưa đợi hắn kịp ra tay thì Kim Phi đã chạy rồi...

Vào lúc này, trong lòng Lý Lăng Duệ tràn đầy cảm giác bị thất bại.

Dù từ trước đến nay chưa từng gặp Kim Phi, nhưng hắn đã bị thua trận trong tay Kim Phi mấy lần rồi.

Người phụ trách tình báo phát hiện biểu cảm thất bại của Lý Lăng Duệ, sợ hắn bị kích đến mức không gượng dậy nổi nên đã vội đổi chủ đề, nói: “Đại vương, mặc dù Kim Phi đã chạy rồi, nhưng chắc hẳn trong doanh trại quân Thục vẫn còn rất nhiều người, hay là phái người đi bắt bọn họ?”

Lý Lăng Duệ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn người phụ trách tình báo một cái sau đó nói: “Đương nhiên phải bắt, nhưng nếu Kim Phi đã để bọn họ lại thì chắc chắn đã có chuẩn bị rồi, khi qua đó hãy cẩn thận một chút!”

“Dạ!”

“Ngoài ra, hãy phái người đến gần kênh Hoàng Đồng nghe ngóng xem, bổn vương muốn biết tất cả tình huống của kênh Hoàng Đồng!”

“Dạ!” Người phụ trách tình báo khom người tuân mệnh, lui về phía sau rồi rời khỏi lều.

Lý Lăng Duệ xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm kênh Hoàng Đồng trên bản đồ, cau mày khó chịu.

Tình huống hiện tại khiến hắn có cảm giác tiến không được lùi không xong.

Lý Lăng Duệ biết, càng vào lúc này càng không thể xốc nổi, vì vậy đã ép bản thân bình tĩnh lại, quyết định phải suy nghĩ rõ ràng trước lúc hành động.

...

Cửa Nam doanh trại Đảng Hạng, mấy nghìn kỵ binh đang gào lên, chạy thẳng về doanh trại quân Thục.

Kim Phi biết rút lui với quy lớn mô hàng chục nghìn người như vậy, không thể nào tránh khỏi tai mắt của Lý Lăng Duệ, vì vậy trước khi trời đi đã cố ý dặn dò những nhân viên hộ tống còn ở lại, một khi phát hiện có tình huống gì không đúng phải lập tức rút lui.

Trên đài quan sát của doanh trại quân Thục, lính trinh sát vẫn luôn quan sát doanh trại Đảng Hạng bằng ống nhòm, binh mã của Đảng Hạng vừa lao ra khỏi doanh trại, linh trinh sát đã phát hiện ra.

“Đừng diễn nữa, người Đảng Hạng đã phát hiện rồi, nhanh chạy đi!”

Linh trinh sát bắn hai mũi tên bay lên không trung, quay người lao xuống dưới đài quan sát.

Hai doanh trại cách nhau chỉ vài dặm, đối với kỵ binh chạy hết tốc lực thì chỉ trong vài phút đã có thể chạy đến.

Để tiết kiệm thời gian, lính trinh sát chuẩn bị sẵn ngựa chiến ở dưới đài quan sát.

Ngay sau khi nhảy xuống từ trên đài quan sát, đã lên thẳng ngựa chạy về phía Nam.

Những nhân viên hộ tống trước đó đang tuần tra trong doanh trại và khiêng rương cũng không diễn nữa, họ cũng như lính trinh sát, ném rương xuống đất, quay người chạy về phía những con ngựa chiến đang buộc ở bên cạnh.

Những nhân viên hộ tống vừa chạy ra khỏi cửa Nam doanh trại thì kỵ binh Đảng Hạng cũng đã đuổi đến ngoài mương ở cổng Bắc.

Vì nhân viên tình báo đã nhắc nhở trước nên sau khi kỵ binh Đảng Hạng đuổi đến cổng Bắc đã không dám xông vào luôn mà phái một đội cảm tử đi bộ qua mương trước và đi đến lều ở cực bắc của doanh trại quân Thục.

Đội cảm tử cẩn thận đi vào doanh trại quân Thục, sau đó dùng kiếm đẩy rèm lều ra.

Trong lều trống rỗng, đừng nói quân mai phục, ngay cả một chiếc giày cỏ cũng không có.

Liên tục mở mấy lều ra, toàn bộ đều như vậy.

Rất nhanh, đội cảm tử đã kiểm tra hết tất cả những lều ở cực Bắc.

Một số người khác chạy đến giữa doanh trại, bắt đầu kiểm tra kho vũ khí ở bên trái và bên phải.

“Đại ca, không có ai cả!”

Đội trưởng đội cảm tử quay về báo cáo: “Bọn họ đã chạy hết rồi, chỉ còn lại những căn lều.”

“Đại vương đã dặn dò, chúng ta vẫn nên cẩn thận!”

Thủ lĩnh đội kỵ binh lạnh lùng nói: “Lão Tam, ngươi dẫn người vào kiểm tra tất cả các căn lều một lần nữa đi, không thể bỏ qua một góc nào!”

“Vâng!” Một tiểu thủ lĩnh rời đi cùng với thủ hạ.

“Lão Tứ, Lão Ngũ, hai người dẫn người đi bao vây từ hai bên, lỡ như Lão Tam xảy ra chuyện gì, thì mọi người lập tức tiếp viện!”

“Vâng!” Thêm hai tiểu thủ lĩnh nữa dẫn thủ hạ chia nhau ra hai phía trái phải.

Sau khi giao nhiệm vụ xong, đội trưởng đội kỵ binh mới dẫn những người còn lại đi qua mương, tiến vào địa bàn quân Thục.

Nhưng hắn không tiến vào doanh trại quân Thục mà đi về phía trận địa máy bắn đá ở bên trái mương.

Để phòng ngừa bị người Đảng Hạng phát hiện, lúc rời đi Kim Phi không hủy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng ở tuyến đầu trận địa.

Bây giờ máy bắn đá của Đảng Hạng đã bị Kim Phi đốt, vừa hay lô máy bắn đá này thay cho những máy đã bị đốt.

Hơn nữa, lô máy bắn đá này là loại tiên tiến nhất trong xưởng luyện sắt, đưa về Đảng Hạng còn có thể giao cho thợ thủ công bắt chước.

Theo góc nhìn của thủ lĩnh kỵ binh thì đây cũng được xem là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhưng khi thủ lĩnh kỵ binh sắp đi đến chiếc máy bắn đá đầu tiên bên cạnh thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh giòn giã từ dưới chân ngựa chiến.

Advertisement
';
Advertisement