Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nghe nói trong làng gửi thư tới, đột nhiên tim Kim Phi đập thình thịch hỏi: “Trong làng xảy ra chuyện gì?”

“Không có,” Hầu Tử vội lắc đầu: “Chỉ là Bệ hạ hơi lo lắng tình hình bên này của chúng ta nên bảo Tiểu Ngọc viết thư hỏi chút thôi."

Bây giờ phi thuyền không dùng được, bồ câu đưa thư cũng bị chim ưng của người Đảng Hạng chặn lại thế nên việc liên lạc quay trở lại thời kỵ binh đưa tin, số lần truyền tin cũng theo đó mà giảm mạnh.

Để tránh cho Cửu công chúa lo lắng, Kim Phi mãi cũng không cho người gửi báo cáo chiến sự về làng Tây Hà nên cô ấy không biết tình hình đám người Kim Phi thế nào.

Bây giờ đã đến kênh Hoàng Đồng suôn sẻ, coi như tạm thời đã được an toàn cũng nên báo bình an về nhà.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Để Lương huynh cho người viết báo cáo chiến sự gửi về đi.”

“Dạ!” Hầu Tử nhảy khỏi tảng đá men theo đường mòn đi xuống núi.

“Đường bằng phẳng thì không đi cứ thích lựa chỗ lồi lõm mà đi!” Kim Phi nhìn bóng dáng Hầu Tử nói.

"Nếu không thì đã không gọi là Hầu Tử rồi?" Tả Phi Phi cũng cười nói: "Chỉ có sai tên chứ biệt danh thì không sai được!"

Nói là đường mòn nhưng thật ra chỉ là một đống đá loạn xạ, Hầu Tử nhảy nhót trên đó vòng qua một tảng khổng lồ đã biến mất dạng.

Nhưng sự xuất hiện của anh ta cũng thành công phá vỡ không gian ngượng nghịu giữa Kim Phi và Tả Phi Phi.

Hai người vừa cười vừa nói đi xuống đồi, đến một cái hồ nước ở thung lũng phía nam kênh Hoàng Đồng.

Trước đây nơi này là khu vực khai thác mỏ chính, sau khi thợ mỏ rời đi thì bị bọn thổ phỉ chiếm đóng trở thành hang ổ.

Sau đó Đảng Hạng lại thường xuyên đến đây tập kích quấy rối, bọn thổ phỉ cũng không sống nổi nữa nên nơi đây đã trở thành đất hoang.

Tuy nhiên, những ngôi nhà bằng đá mà thợ mỏ và bọn thổ phỉ để lại đây vẫn còn đó, quan trọng nhất là trong thung lũng còn có mấy hồ nước lớn nhỏ khác nhau.

Đây là cái hố được hình thành do khai thác ngoài trời, đến mùa hè mưa nhiều nước sẽ đọng lại trong hố, năm dài tháng rộng qua đi đã hình thành hồ nước.

Có lẽ nhờ những khoáng chất nên mấy hồ nước này đều có màu xanh lam trong đến thấy đáy, nhìn từ trên đỉnh núi xuống giống như những viên ngọc quý đính trên hoang mạc.

Thực ra ở biên giới có rất nhiều địa điểm thích hợp để phòng thủ, nhưng chính vì những hồ nước này mà Kim Phi mới chọn đóng quân ở đây.

Tây Bắc có rất nhiều hoang mạc tìm được nơi có nước cũng không dễ dàng, những hồ nước này khá lớn cũng đủ cung cấp nước uống hàng ngày cho quân Thục.

Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là lúc đầu y cứ nghĩ rằng nước trong hồ này phải lọc mới uống được, ai ngờ người hướng dẫn lại nói rằng nước trong mấy hồ nước này có thể uống trực tiếp.

Hơn nữa, năm đó thổ phỉ còn dùng nơi này làm hang ổ của chúng và thậm chí còn thả cá con vào đó.

Kim Phi nghe thấy chuyện này, nên cứ thường chạy đến bên cạnh hồ nước để xem xét, đúng là trong hồ có khá nhiều cá.

Có lẽ vì nơi đây hẻo lánh ít người, không có ai đánh bắt nên cá trong hồ đã không còn nhỏ thậm chí còn nối đuôi nhau thành từng đàn.

Trong hồ có cá nghĩa là nước không có vấn đề gì, ngay cả lọc nước cũng không cần.

Cạnh hồ nước lớn nhất có một dãy nhà bằng đá, trước đây quản lý mỏ và thủ lĩnh thổ phỉ cũng sinh sống ở nơi này.

Các nữ công nhân dọn dẹp sạch sẽ mấy ngôi nhà bằng đá, nơi đây sẽ trở thành chỗ ở tạm thời của Kim Phi và Trương Lương trong lúc chờ các cấp cao khác.

Khánh Mộ Lam và A Lan ở trong một ngôi nhà đá đi ra nhìn thấy Tả Phi Phi và Kim Phi, rồi hô lên với mấy người họ: "Hai người đừng nhìn nữa mau đến ăn cơm thôi, mọi người đều đang chờ tiên sinh đấy!”

"Không phải đã nói với các ngươi rồi sao, ăn cơm thì cứ ăn còn chờ ta làm gì?" Kim Phi cười nói.

"Ngài là tiên sinh. Ngài không tới thì ai dám động đũa đâu?"

Khánh Mộ Lam liếc nhìn Kim Phi một cái, sau đó nắm lấy cánh tay của Tả Phi Phi: "Phi Phi, nói cô đi kêu tiên sinh ăn cơm sao cô đi lâu vậy?"

Kim Phi sờ mũi một cái, đi về phía ngôi nhà đá lớn nhất.

Mặc dù Kim Phi đã nói nhiều lần rằng ăn cơm không cần đợi y, nhưng lần nào Trương Lương cũng nhất quyết chờ đợi.

Trương Lương cứ nhất quyết nên Khánh Mộ Lam có muốn ăn trước cũng không làm gì được.

Ngôi nhà đá lớn nhất này là do bọn thổ phỉ xây dựng, ngoài cửa còn dựng một tấm bia đá, trên tấm bia có khắc ba chữ to “Tụ Nghĩa Sảnh”.

Chữ "Nghĩa" kia Kim Phi nhìn thế nào cũng thấy khó hiểu, sau khi nhìn kỹ hơn y mới phát hiện rằng hóa ra chữ "Nghĩa" kia là chữ phồn thể trước đây nên có nhiều nét hơn, có lẽ lúc đầu những tên thổ phỉ đã khắc sai chữ này sau đó lại đè vết mực lên nên trông hơi khó hiểu.

Nhìn tấm bia đá này, Kim Phi không khỏi nghĩ đến bọn thổ phỉ ngu ngốc trong Đại Thoại Tây Du của Tinh Gia làm y không nhịn được mà bật cười một mình!

"Tiên sinh, ngài cười gì vậy?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

"Không có gì, đi ăn cơm đi." Kim Phi xua tay đi theo vào nhà đá.

Ngôi nhà đá này là căn phòng lớn nhất trong những căn xung quanh, giờ đây không chỉ là phòng ăn của các tướng lĩnh cấp cao mà còn là phòng chỉ huy tác chiến tạm thời.

Phía đông ngôi nhà có một cái bàn ăn, phía tây là bàn cát chiến sự và bản đồ cũng đã được treo trên tường ở nơi có ánh sáng tốt nhất.

Trương Lương, Hầu Tử, Đại Tráng, Trần Phượng Chí và các tướng lĩnh khác đã đợi sẵn ở bàn ăn, khi nhìn thấy Kim Phi đi vào họ đều đồng loạt đứng lên.

"E là mọi người phải ở đây một thời gian dài nên đừng khách sáo, cứ tùy ý đi."

Kim Phi xua tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, một tô canh thịt, một rổ bánh bao hấp, hai đĩa dưa muối chỉ vậy thôi.

Tả Phi Phi múc cho Kim Phi một chén canh thịt, rồi lại đưa cho y một cái bánh bao.

Nhìn thấy Kim Phi động đũa những người khác cũng cầm đũa lên, bầu không khí đã trở nên sôi nổi.

Nhất là Trần Phượng Chí và Đại Tráng, tiếng ăn uống canh của người này còn lớn hơn người kia.

Kim Phi bẻ một miếng bánh bao để vào bát cơm, sau đó quay đầu nhìn Trương Lương: "Lương ca, Hầu Tử có nói báo cáo chiến sự với huynh không?"

"Có nói," Trương Lương đặt đũa xuống : "Báo cáo chiến sự đã viết xong lâu rồi, vừa rồi Hầu Tử nói với ta xong đã cho người đưa về."

“Vậy được," Kim Phi gật đầu: "Ngoài ra, thông báo cho đội hậu cần đưa thêm than tới đây. Ước chừng chúng ta phải ở lại đây một thời gian, không thể để các huynh đệ lạnh tới hư người!"

Kim Phi dự định biến kênh Hoàng Đồng thành trụ sở, dựa vào nơi này để tiến hành chiến sự lâu dài với người Đảng Hạng.

Dù mỏ ấm hơn lều nhưng trời vẫn rất lạnh.

Cách giữ ấm tốt nhất lúc này chính là đốt bếp lò để sưởi ấm.

Biên giới phía Tây Bắc tuy hoang vắng nhưng tài nguyên than lại dồi dào, sau khi nhân viên hộ tống chiếm đóng Hi Châu. Kim Phi lập tức bố trí người đến đây tìm mỏ than và đã tìm được một mỏ ở vùng núi hoang cách kênh Hoàng Đồng hơn trăm dặm.

Tuy chỉ là một mỏ nhỏ và quy mô tổng thể không lớn nhưng ưu điểm là mỏ nông, dễ khai thác.

Rất nhiều thổ phỉ xung quanh bị nhân viên hộ tống bắt làm tù binh và mấy tên cường hào có tội bị tìm ra trong lần đánh cường hào chia ruộng đất nhưng không đến mức phải chết đều bị đưa đến mỏ than nhỏ kia để đào than đá, hiện giờ đã có một số lượng dự trữ.

Đội hậu cần hiện đã có xe đạp nên việc di chuyển cũng dễ dàng hơn.

"Tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp cho đội hậu cần mau chóng đưa than tới cũng tìm thợ thủ công tới, tối đêm nay là có thể nhóm lửa!" Trương Lương đáp.

“Lương huynh làm việc đáng tin cậy,” Kim Phi khen ngợi nhưng vẫn nhắc nhở: “Khi đốt than trong hang động, phải đảm bảo khói không bị rò rỉ. Ngoài ra, sắp xếp thêm người túc trực, nếu phát hiện có chuyện gì không ổn thì phải lập tức kêu người!"

Mỏ kín khí, lỡ xảy ra ngộ độc khí sẽ phiền phức.

Advertisement
';
Advertisement