Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thật ra, không chỉ Kim Phi hiểu được âm mưu, Lý Lăng Duệ cũng hiểu rõ.

Chỉ là Kim Phi dựa vào lợi thế của vũ khí, còn Lý Lăng Duệ dựa vào lợi thế về nhân lực.

Bây giờ lợi thế về vũ khí của Kim Phi không còn nữa, lợi thế về nhân lực của Lý Lăng Duệ vẫn còn đó.

Khi phát hiện quân Thục đang rút lui về phía nam, Lý Lăng Duệ không đuổi theo, phần vì lo lắng bị phục kích phần vì cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, không cần phải mạo hiểm.

Sau khi quân trinh sát đã dò rõ đường đi, Lý Lăng Duệ ra lệnh cho đại quân lên đường và tiến về phía nam.

Nhưng quân viễn chinh phía Nam di chuyển rất chậm, quân Thục chỉ mất một đêm để đến phía bắc kênh Hoàng Đồng, nhưng Lý Lăng Duệ phải mất trọn ba ngày mới tới nơi.

Lần này Lý Lăng Duệ không đặt doanh trại ngay trước doanh trại của quân Thục như trước. Thay vào đó, hắn dừng lại cách kênh Hoàng Đồng khoảng mười dặm, tìm một nơi có địa hình vừa dễ phòng thủ vừa khó tấn công để dựng trại.

"Lẽ nào Lý Lăng Duệ muốn đánh lâu dài với chúng ta sao?"

Trương Lương nhận được tin tức, trong lòng khó hiểu: "Chẳng phải hắn càng nên lo lắng hơn chúng ta sao?"

Trong các cuộc nam chinh của Đảng Hạng những năm qua, cơ bản đều là tiến vào Đại Khang từ Thanh Thủy Cốc, hiếm khi đi từ Hi Châu, điều này là do phía bắc của Hi Châu đều là hoang mạc, vì vậy người Đảng Hạng phải băng qua sa mạc rộng lớn nếu đi từ Hi Châu.

Vào thời điểm này, giao thông vận tải còn lạc hậu, lương thảo cho quân đội là một vấn đề rất lớn.

Kim Phi từng nghe Cửu công chúa kể rằng Đảng Hạng từ Hi Châu công đánh đến phía nam, vận chuyển lương thảo từ phủ đệ đến biên cương, trên đường đi ắt phải tiêu tốn từ ba phần rưỡi đến bốn phần.

Nói cách khác, nếu một trăm cân lương thảo được gửi từ phủ đệ ra tiền tuyến thì những người lính vận chuyển lương thảo trên đường sẽ ăn ba mươi hoặc bốn mươi cân, khi chuyển đến nơi chỉ còn lại khoảng sáu mươi cân.

Tương tự như vậy, bọn người Đảng Hạng đã cướp bóc lương thực từ Trung Nguyên, trên đường trở về Hi Châu, cũng sẽ tiêu hao ba đến bốn phần.

Tỷ lệ tổn thất này quá cao nên các Đảng Hạng thường chọn Thanh Thủy Cốc trong những lần chính chiến phía nam.

Giờ đây Thanh Thủy Cốc được Thiết Ngưu canh gác chặt chẽ, Đảng Hạng không còn cách nào khác ngoài Hi Châu.

Cuộc công đánh phía nam của Đảng Hạng lần này là lần dẫn quan lớn nhất trong lịch sử, tổng số binh sĩ chiến đấu và các nhân viên hậu cần khác nhau, tổng số đã vượt quá bốn trăm ngàn người.

Một đội gồm bốn trăm ngàn người và ngựa, lượng lương thảo tiêu tốn mỗi ngày là một con số mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Đó là lý do tại sao Trương Lương cảm thấy Lý Lăng Duệ quá bình tĩnh.

Sau khi được Trương Lương nhắc nhở, Kim Phi cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

"Đúng vậy, tại sao Lý Lăng Duệ lại không lo lắng?" Kim Phi thầm nghĩ.

Nhưng kiếp trước y không phải là sĩ quan chuyên nghiệp, trong các trận chiến trước đây, y cơ bản đều sử dụng chiến thuật dẫn đầu và vũ khí tân tiến để chủ động tấn công và tiêu diệt kẻ thù trong một đòn.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi đối mặt với loại chiến đấu kéo dài như này, y không thể lường trước được mọi chuyện.

Đây chính là sự khác biệt giữa lính nghiệp dư và quân chính quy.

Lý Lăng Duệ mười mấy tuổi đã bắt đầu nhập ngũ, mặc dù chỉ là để rèn luyện, nhưng hắn ta đã ở trong quân đội hơn mười năm, từng bước một từ một người tiểu binh đi đến hiện tại.

Cộng thêm dạy dỗ của Hoàng tộc, Lý Lăng Duệ có thể được xem là đủ tư cách làm thống soái.

Trước đây hắn ta lần lượt bại dưới tay Kim Phi, chỉ vì đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một đối thủ không giống ai như Kim Phi.

Về phía Kim Phi, mặc dù có rất nhiều cựu binh trong số các nhân viên hộ tống, nhưng hầu hết họ đều là những người lính bình thường khi còn là quân nhân, bách phu trưởng rất hiếm gặp.

Ngoại trừ Trần Phượng Chí, hầu như tất cả các tướng lĩnh đều là những người có bối cảnh khác nhau, dẫn quân ra trận không có vấn đề gì, nhưng họ thiếu tài năng để nhìn vấn đề từ góc độ chi tiết đến bao quát trên chiến trường.

Trần Phượng Chí là một cựu binh, nhưng anh ta cũng là một chiến binh trung thành, tuân theo mệnh lệnh.

Khánh Mộ Lam đã đọc rất nhiều binh thư, nhưng trước khi gặp Kim Phi, cô ấy chỉ có thể dẫn một nhóm nữ nhi khuê phòng ở đại viện chơi trận giả. Trong trận chiến thực sự đầu tiên chống lại bọn thổ phỉ, cô đã bị bọn thổ phỉ bao vây trên núi Ngũ Lang đến suýt chết.

Kim Phi quả thực có cái nhìn đại cục, nhưng tầm nhìn của y quá cao.

Y đã nghiên cứu lịch sử, biết huy động nhân dân, biết xây dựng một hệ thống quản lý hoàn thiện hơn, nhưng lại không biết cách đối phó với một cuộc chiến trường kỳ kéo dài.

May mắn thay, trong hai năm kể từ khi đến Đại Khang, Kim Phi gần như đã chiến đấu liên tục và tích lũy được không ít kinh nghiệm.

Hiện tại không thể trông cậy vào người khác, Kim Phi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Y đặt mình vào vị trí của Lý Lăng Duệ để phân tích xem y sẽ làm gì nếu là Lý Lăng Duệ.

Nghĩ đến đây, Kim Phi đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn Trương Lương: "Gần đây Trần Lương Phong làm gì?"

Kẻ thù của kẻ thù không nhất thiết là bạn, nhưng họ chắc chắn có thể liên thủ với nhau để đối phó với kẻ thù chung.

Nếu Kim Phi là Lý Lăng Duệ, hắn ta chắc chắn sẽ tìm cách liên thủ với Tần vương nếu gặp phải tình huống như hiện tại.

“Trần Lương Phong?”

Trương Lương sửng sốt một lúc mới nhớ ra Kim Phi đang nói về Tần vương, lắc đầu trả lời: "Ta không rõ, gần đây không chú ý đến ông ta."

Sau đó Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử.

Hầu Tử cũng lắc đầu: “Lúc ta từ Vị Châu trở về, ta được Lương huynh sắp xếp đi trinh sát doanh trại viễn chinh phía Nam, lấy đâu ra thời gian đi quản Tần vương?”

“Người của đội Chung Minh đâu?” Kim Phi cau mày hỏi: “Chẳng lẽ đến cả một người theo dõi Trần Lương Phong cũng không sắp xếp à?”

Nghe Kim Phi hỏi vậy, Trương Lương không khỏi đỏ mặt.

Hầu Tử dẫn đầu trinh sát chứ không phải do thám, bọn họ chủ yếu là giám sát chiến trường, không để mắt đến Tần vương là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên đội Chung Minh là cơ quan tình báo dưới trướng của Kim Phi, đặc biệt là đội Chung Minh đối ngoại, không để ý đến Tần vương chính là đã không làm tròn bổn phận.

Mà trên danh nghĩa Trương Lương là người phụ trách của đội Chung Minh.

Mặc dù Trương Lương hiếm khi hỏi về chuyện của đội Chung Minh, nhưng đội Chung Minh đã mắc sai lầm và nếu thực sự phải truy cứu tới cùng, Trương Lương cũng không khỏi phải chịu một phần trách nhiệm.

May mắn thay, Trương Lương không trốn tránh trách nhiệm mà chủ động thừa nhận sai lầm của mình: "Tiên sinh, Hàn Phong đã sắp xếp cho ta một tiểu đội trưởng. Là ta không làm tròn bổn phận, gần đây không chú ý đến đội Chung Minh."

Kim Phi cũng biết tình hình của Trương Lương và đội Chung Minh nên không nói thêm gì nữa, xua tay nói: "Đi gọi tiểu đội trưởng đó tới, ta có chuyện muốn hỏi anh ta!"

"Tuân mệnh!" Trương Lương nhanh chóng bước ra khỏi nhà đá, sắp xếp cận vệ đi gọi người.

Kim Phi nhìn theo bóng lưng của Trương Lương quyết định sau khi trận chiến này kết thúc sẽ tước bỏ chức vụ đội trưởng đội Chung Minh của Trương Lương.

Sở dĩ đội Chung Minh được giao cho Trương Lương là vì khi đội Chung Minh mới thành lập, Hàn Phong mới gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không lâu, Kim Phi không thể tin tưởng hoàn toàn vào anh ta nên đã để Trương Lương đảm nhiệm chức đội trưởng.

Thật ra, sau khi thành lập đội Chung Minh, Hàn Phong vẫn luôn là người nắm quyền, Trương Lương gần như chưa từng hỏi thăm.

Bây giờ lòng trung thành của Hàn Phong không còn gì để nghi ngờ, đã đến lúc giao đội Chung Minh cho anh ta.

Đây đối với Hàn Phong là sự công nhận, cũng là để Trương Lương chịu trách nhiệm.

Tiểu đội trưởng do Hàn Phong sắp xếp nhanh chóng đi theo cận vệ riêng của Trương Lương vào hang động.

Đầu tiên anh ta nhìn quanh những người trong phòng, sau đó chắp tay về phía Kim Phi nói: "Tiểu đội trưởng thứ bảy của đội Chung Minh, diện kiến tiên sinh! Mời tiên sinh chỉ thị!"

"Ta hỏi ngươi, Tần Vương - Trần Lương Phong gần đây có gì khác thường không?" Kim Phi nhìn chằm chằm tiểu đội trưởng hỏi.

Advertisement
';
Advertisement