Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Chuyện nào? Khánh Mộ Lam, cô đừng nói vớ vẩn!”

Kim Phi bước sang một bên hai bước, giữ khoảng cách với Khánh Mộ Lam, đồng thời y ngẫm nghĩ lại, xem mình có từng phát sinh sự việc gì vượt quá giới hạn cùng Khánh Mộ Lam hay không.

Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y chưa bao giờ làm gì với Khánh Mộ Lam.

Nhưng Khánh Mộ Lam lại nói: “Ngài đã quên chuyện gì xảy ra vào đêm khi chúng ta lần đầu đến Quảng Nguyên rồi sao?”

Nói xong, Lý Địch vốn đang cúi đầu giả vờ tránh né, không khỏi lén lút liếc mắt nhìn qua.

“Đêm đầu tiên ở Quảng Nguyên?”

Kim Phi nhớ lại nửa phút, mới ý thức được Khánh Mộ Lam đang nói tới chuyện gì.

Thật ra với bầu không khí xã hội thịnh vượng hoà bình hiện tại và địa vị của Kim Phi, nếu thật sự phát sinh chuyện gì với Khánh Mộ Lam, người bên ngoài cũng sẽ không bàn tán gì.

Thế nhưng Kim Phi cảm thấy rất oan uổng, nếu như y thật sự làm thì y sẽ thừa nhận, nhưng căn bản đêm hôm đó mình và Khánh Mộ Lam không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lần đầu tiên ở thế giới này y uống rượu, trong lúc say nói vài câu, hát bài ‘Quốc tế ca’, đọc lại bài Tương Tiến Tửu một lần thôi mà.

Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Cô định dùng chuyện này để uy hiếp ta sao? Muốn thì cứ nói với bọn họ đi!”

Lúc nghe thấy bài ‘Quốc tế ca’, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đã rất sợ hãi, bởi vì hát một bài như vậy trong thời kì phong kiến, tuyệt đối là tạo phản.

Nhưng hiện tại Cửu công chúa đã lên ngôi Hoàng đế, cho dù y có lôi Cửu công chúa vào nhà để chỉnh đốn thì cũng không ai dám quản, huống chi là hát một bài.

Thực tế, trước khi Cửu công chúa có tin mừng, Kim Phi không ít lần đã làm như vậy.

Khánh Mộ Lam thực muốn dùng chuyện này để uy hiếp y, khiến Kim Phi nói không nên lời.

Thật ra, Khánh Mộ Lam không còn cách nào khác. Trước đây cô ấy có thể dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, nhưng hiện tại thân phận của Kim Phi đã khác, cô ấy không thể dùng A Mai để chống lại Kim Phi nữa, không đề cập tới việc Trương Lương không sẵn lòng, mà ca ca của cô ấy sẽ đánh chết cô ấy khi cô ấy quay trở lại.

Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ bỏ cuộc khi thấy uy hiếp không có tác dụng gì.

Nhưng vừa rồi cô ấy đã hứa với Lý Địch sẽ hỏi tên bài thơ ấy, bây giờ Lý Địch còn ở bên cạnh chờ đó.

Khánh Mộ Lam dứt khoát vòng tay qua cánh tay của Kim Phi và làm nũng nói: “Ngài chỉ cần nói với ta thôi!”

“Cô đang làm gì vậy?”

Toàn thân Kim Phi nổi da gà, vội vàng rút tay ra.

Bình thường Khánh Mộ Lam rất nghịch ngợm, cho dù cô ấy bảo A Mai trói y lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bình thường, nhưng y chưa từng thấy Khánh Mộ Lam làm nũng như một đứa trẻ.

Khánh Mộ Lam xem xét thấy chiêu này hữu hiện, bèn tiến lên ôm lấy vai Kim Phi, treo nửa người lên trên Kim Phi: “Nếu ngài không nói cho ta, ta sẽ tiếp tục làm như thế này.”

Để A Mai gây chiến với Kim Phi không phải vấn đề lớn, nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Khánh Hâm Nghiêu, với lại thời gian quen biết Kim Phi còn sớm hơn so với Cửu công chúa, có thể nói không có sự giúp đỡ của Khánh Mộ Lam thì Kim Phi không thể quật khởi nhanh như vậy.

Cô ấy muốn trêu chọc Kim Phi, thì không ai có thể nói gì.

Khánh Mộ Lam đã luyện võ từ khi còn nhỏ, Kim Phi có lẽ không phải là đối thủ của cô ấy, sau vài lần đẩy cô ấy ra nhưng không thành, y chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tên bài thơ là ‘Tòng quân hành’.”

Bài thơ này là bài thứ tư trong loạt thơ của Vương Xương Linh trong chuyến hành quân, Kim Phi vẫn sử dụng cái tên vốn dĩ của nó.

“Không phải nói sớm thì đã xong việc rồi sao?”

Khánh Mộ Lam lúc này mới nhảy từ trên người Kim Phi xuống, phủi tay và nhướng mày nhìn về phía Lý Địch.

Cô ấy cảm thấy bản thân đã tìm được một biện pháp tốt để trị Kim Phi.

“Tòng quân hành...”

Lý Địch gật đầu và tán dương: “Thật là một cái tên hay: “Tiên sinh, ngài thật có tài văn chương!”

Kim Phi liếc nhìn Lý Địch: “Tán dương người khác là một thói quen tốt, nhưng ngươi phải nhớ kĩ cái gì nhiều quá cũng không tốt.”

Lý Địch chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi nhưng đã bộc lộ tài năng lớn, không chỉ cực kỳ uyển chuyển và tinh tế trong cách đối xử với mọi người mà còn dũng cảm và tháo vát, Kim Phi đặt nhiều kỳ vọng vào cậu bé, y không hi vọng cậu bé sẽ trở thành một kẻ thích xu nịnh.

“Tiên sinh giáo huấn rất đúng, Địch Địch nhớ kỹ rồi ạ!”

Lý Địch thi lễ cúi đầu với Kim Phi và nói: “Nhưng những gì ta vừa nói không phải là tâng bốc ngài, cái tên mà ngài đặt cho bài thơ thật sự rất hay, nó không chỉ hỗ trợ làm nổi bật bài thơ mà còn rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của chúng ta.”

Biểu cảm của Lý Địch rất chân thành, ngay cả Kim Phi cũng không rõ cậu bé đang nịnh nọt hay thực sự nghĩ như vậy, y gật đầu rồi tiếp tục về phòng chỉ huy.

Trong phòng chỉ huy, Trần Phượng Chí và Đại Tráng đã đến, đang ngồi quây quần bên bàn ăn cháo.

Kim Phi có thói quen ngủ nướng, cho nên khi ăn trưa và ăn tối, mọi người đều đợi Kim Phi, còn buổi sáng ai đói thì người đó đến ăn.

Nhìn thấy Kim Phi đi tới, mọi người vội vàng bỏ việc đang làm xuống, đứng dậy.

“Thưa ngài, ta tưởng ngài sẽ không đến ăn vào buổi sáng...”

Đại Tráng gật đầu giải thích.

“Không sao, ngươi cứ ăn đi.”

Kim Phi tìm một chỗ ngồi xuống, Tả Phi Phi nhanh chóng bưng một bát cháo tới.

Tục ngữ nói, một nồi cháo lớn còn hơn một nồi mì nhỏ, cháo gạo trắng được đầu bếp nấu trong nồi lớn thơm và dẻo, là bữa sáng yêu thích của Kim Phi.

Húp một ngụm cháo trắng mà thấy ấm cả người.

Lên núi ngắm bình minh vào buổi sáng, toàn thân y như đông cứng lại, Kim Phi uống một bát cháo trắng cuối cùng cũng bình phục trở lại.

Khi Tả Phi Phi đi đưa cháo cho Kim Phi thì Trương Lương đi vào.

Anh ta chào Kim Phi rồi nói: “Thưa ngài, ta đang định cơm nước xong sẽ tìm ngài đây.”

“Có chuyện gì sao?” Kim Phi hỏi.

"Bây giờ núi Ô Đầu đã bị quân Tần vương phong tỏa, lương thảo tiếp tế của chúng ta cũng bị chặn, cho nên ta nghĩ chúng ta hẳn nên tập trung lương thực và cỏ lại, thống nhất phân phát, tiên sinh, ngài thấy thế nào?" Trương Lương hỏi.

Nhắc tới việc này, đây là lỗi của Kim Phi.

Trước đây, khi mọi người hành quân và chiến đấu, họ có các đội hậu cần đặc biệt chịu trách nhiệm tiếp tế lương thực và cỏ.

Nhưng Kim Phi đã tạo ra một chiếc phi thuyền, trước mỗi trận chiến, y đều trước tiên đều ra lệnh đốt hết lương thực và cỏ của đối thủ, kết quả là cả kẻ thù và người của y đều không dám đặt lương thực và cỏ cùng với nhau.

Khi quân Thục hành quân, họ được tổ chức thành các doanh trại nhỏ, mỗi doanh trại đều mang theo lương thực và vật tư, cho dù đồ tiếp tế của một hoặc hai doanh trại có bị người khác cướp cũng không ảnh hưởng đến cục diện chung.

Tuy nhiên, nhược điểm của việc này là mỗi doanh trại phải tự quản lý, không có lợi cho việc triển khai tổng thể.

"Ta đồng ý. Lương huynh, huynh hãy mau chóng thu xếp đi." Kim Phi gật đầu đáp.

Dân coi lương thực là trời, ăn uống là nhu cầu cơ bản đầu tiên của con người, trên thực tế, cho dù Trương Lương không nói thì mấy ngày này Kim Phi cũng sẽ tìm và nói với anh ta..

Trước đây, Kim Phi chưa bao giờ đối xử tệ với binh lính của mình trong việc ăn uống, cho dù lượng thức ăn của nhân viên hộ tống ăn có lớn đến đâu, họ cũng sẽ luôn được ăn no.

Nhưng hiện nay con đường tiếp tế lương thực và cỏ đã bị địch phong tỏa, quân Thục phải bố trí phân phối hợp lý, chuẩn bị cho một cuộc đấu tranh lâu dài, trên tiền đề đảm bảo hiệu quả chiến đấu, phải cố gắng giữ vững những gì đã có, cố gắng dùng những vật tư hiện hữu chống đỡ trong một thời gian dài, không thể để mọi người ăn bất cứ khi nào bọn họ muốn ăn nữa.

Đây là một vấn đề cần phải được giải quyết ngay lập tức.

Trương Lương đồng ý và định rời đi thì bị Kim Phi ngăn lại.

"Nhớ nhắc đội hậu cần, có thể tập trung phân phối vật tư, nhưng không được tập trung vào một chỗ, bắt buộc phải tách ra, đừng để một mồi lửa thiêu trụi hết".

Advertisement
';
Advertisement