Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bây giờ khi Cửu công chúa đang thiếu người, quân Phạm Gia đã giải ngũ ở quận Bình Giang rất nhiều, Phạm Hải Châu đến, coi như là giải pháp giải quyết nhu cầu cấp thiết.

Nhưng Cửu công chúa cũng không đồng ý Phạm Hải Châu ngay mà hỏi: "Nếu các ngươi đi rồi, Ngô vương đánh Bình Giang và Ngu Sơn thì làm như thế nào?"

"Bệ hạ yên tâm đi, hiện tại toàn bộ thành trì lớn nhỏ ở Bình Giang và Ngu Sơn đều trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, người dân cũng đoàn kết một lòng, cho dù vi thần có đi, những binh lính ẻo lả của quân Ngô vương đó cũng không thể tạo thành bất kỳ làn sóng nào đâu!"

Phạm Hải Châu tự tin nói.

Cửu công chúa không nói gì, mà quay đầu nhìn Hàn Phong.

"Bệ hạ, người dân Bình Giang và Ngu Sơn, có rất nhiều người là cựu binh của quân Phạm Gia, dũng cảm chiến đấu, nếu bệ hạ để lại một số nhân viên hộ tống và quân Phạm Gia phụ trách chỉ huy dân chúng, chắc chắn vấn đề không lớn!" Hàn Phong vội vàng nói.

Thật ra, đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Phong tự ý đưa Phạm Hải Châu trở về.

Người dân quận Bình Giang có tình cảm sâu sắc với quân Phạm Gia, biết được Kim Phi báo thù cho Phạm tướng quân, xây dựng lại quân Phạm Gia, mọi người đều vô cùng cảm kích.

Mặc dù cựu binh quân Phạm Gia ở trong người dân Ngu Sơn không nhiều bằng quận Bình Giang, nhưng cũng không ít.

Sau khi nhân viên hộ tống kiểm soát Ngu Sơn, lập tức triển khai hành động lấy ruộng đất của cường hào chia cho người dân, để người dân nhận được lợi ích thực sự, cộng thêm sự tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, bây giờ người dân hai quận đã hoàn toàn trung thành.

Biết được Ngô vương có hành động bất thường, tiểu đội Chung Minh hô một tiếng, gần như toàn bộ người dân hai quân đều lập tức sơ tán đến quận thành hoặc huyện thành gần nhất.

Ở thời phong kiến, người dân chạy nạn, cũng sẽ mang theo toàn bộ gia sản.

Người dân vào thành không chỉ có người đi, mà còn mang theo cả toàn bộ lương thực và tất cả các thứ đồ có thể mang theo được trong nhà đi.

Người dân không mang được đi, quân Ngô vương cũng không mang đi được.

Tiêu cục Trấn Viễn và quân Phạm Gia cũng đến trước khi quân Ngô vương tới, dùng tốc độ nhanh nhất mang tất cả lương thực đã thu được từ cường hào đến các quận thành gần nhất.

Hai quận Bình Giang và Ngu Sơn, cho dù là quận thành hay huyện phủ đều được chuẩn bị đầy đủ, lương thực và người.

Nếu như có thêm một số nhân viên hộ tống có kinh nghiệm và cựu binh chỉ đạo, việc đối phó với quân Ngô vương không phải là vấn đề lớn.

Cho nên vừa rồi Hàn Phong mới đưa ra đề nghị.

"Bệ hạ, các bô lão ở Bình Giang đều rất cảm kích ân đức của Bệ hạ và Quốc sư, trước khi vi thần tới đây, các trưởng lão trong tộc đã dặn dò, nhất định phải đến Hi Châu tiếp viện cho Quốc sư đại nhân để báo đáp Hoàng ân!"

Phạm Hải Châu lai lần nữa dập đầu cầu xin: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"

Cửu công chúa nghe đến đây, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Thiết Thế Hâm: "Truyền ý chỉ của trẫm, phong Quốc sư là Thống soái quân Trấn Bắc, thống lĩnh toàn bộ binh mã biên cương phía Bắc.

Phong Phạm Hải Châu là Thống lĩnh quân Phạm Gia, ngoại trừ để lại lực lượng phòng thủ cần thiết, còn lại tập trung toàn bộ binh mã, lập tức lên đường đến Hi Châu, tăng viện cho Quốc sư!"

Lúc này Thiết Thế Hâm vẫn chưa biết tình hình ở núi Ô Đầu và kênh Hoàng Đồng, nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, lập tức biết xảy ra chuyện rồi.

Nhưng lúc này, ông ta cũng không nói gì nhiều, mà chỉ cúi người tuân mệnh: "Vâng!"

Sau đó ông ta quay người đi thông báo ý chỉ.

Hàn Phong đứng ở bên cạnh có hơi lo lắng lén nhìn Phạm Hải Châu.

Quen biết với Phạm Hải Châu lâu như vậy, Hàn Phong cũng hiểu biết chút ít về anh ta.

Phạm Hải Châu xin dẫn quân Phạm Gia đi hỗ trợ Kim Phi, đúng là có ý báo ân, nhưng quan trọng hơn là bày tỏ thái đội quy phục với Cửu công chúa và Kim Phi.

Bởi vì Phạm Hải Châu biết rất rõ, muốn quân Phạm Gia khôi phục được sức ảnh hướng như trước đây thì phải có được sự tín nhiệm của Cửu công chúa và Kim Phi.

Bây giờ Cửu công chúa không còn thuộc hạ để dùng, Kim Phi lại đang đối đầu với Đảng Hạng ở Tây Bắc, đây là cơ hội tốt để anh ta thể hiện.

Thêu hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng giúp người khi gặp nạn.

Lần này nếu quân Phạm Gia thực sự giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Kim Phi, quân Phạm Gia không chỉ có hy vọng lấy lại được sức ảnh hưởng trước đây mà thậm chí còn có hy vọng tiến thêm một bước nữa!

Nhưng Hàn Phong không ngờ Cửu công chúa lại tàn nhẫn như vậy.

Phải biết Bình Giang và Ngu Sơn hiện đang bị Ngô vương bao vây, nếu không phải là phía bắc Ngu Sơn gần Trường Giang, đám người Hàn Phong thậm chí còn không thể trở về làng Tây Hà được.

Mặc dù Cửu công chúa nói là để Phạm Hải Châu giữ lại một số nhân viên hộ tống vào quân Phạm Gia thủ thành, nhưng cũng nhấn mạnh rằng Phạm Hải Châu cần "giữ lại lực lượng phòng thủ cần thiết" ngoài ra tất cả binh mã đều phải đi đến Hi Châu tiếp viện cho Kim Phi.

Nói như vậy, chẳng khác nào muốn Phạm Hải Châu từ bỏ Bình Giang và Ngu Sơn, cố gắng hết sức cứu viện Kim Phi.

Cho nên Hàn Phong rất lo lắng nhìn Phạm Hải Châu sẽ bị Cửu công chúa dồn vào chân tường.

Nhưng Phạm Hải Châu quỳ trên mặt đất một lúc, sau đó dập đầu nói: "Đa tạ Bệ hạ cho phép, vi thần lập tức trở về Bình Giang, giữ lại mười phần quân Phạm Gia để bảo vệ thành, sau đó lập tức dẫn những quân Phạm Gia khác và tất cả cựu binh quân Phạm Gia có thể triệu tập đến, lập tức đi đến Hi Châu, hy vọng bệ hạ sắp xếp thuyền hơi nước hỗ trợ!"

"Được!" Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Trẫm sẽ nhanh chóng sắp xếp thuyền hơi nước đến bến thuyền Ngu Sơn chờ đợi!"

"Vâng!" Phạm Hải Châu dập đầu với Cửu công chúa: "Vi thần cáo lui!"

Sau đó đứng lên, cúi người lùi ra khỏi thư phòng, không quay đầu lại mà bước thẳng ra sân.

Chẳng mấy chốc, ngoài sân đã vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

"Hẳn là người đã sắp xếp tốt nhân lực ở Bình Giang và Ngu Sơn rồi chứ?"

Cửu công chúa nhìn về phía Hàn Phong.

"Hồi bẩm Bệ hạ, sắp xếp xong rồi!" Hàn Phong lập tức hiểu được ý định của Cửu công chúa, gật đầu nói: "Ta lập tức phái người truyền tin đi, để mật thám ở Bình Giang và Ngu Sơn để mắt đến quân Phạm Gia, một khi Phạm Hải Châu có bất kỳ hành động bất thường nào, nhân viên hộ tống sẽ lập tức hành động ngay!"

Cửu công chúa không trả lời, nhưng Hàn Phong hiểu, đây cũng chính là một câu trả lời.

"Vi thần cáo lui!"

Hàn Phong chắp tay với Cửu công chúa, xoay người rời đi.

Anh ta ở Bình Giang lâu như vậy, không thể nào không có chuẩn bị gì.

Chỉ là anh ta không ngờ rằng lại có thể sử dụng những dự phòng này sớm như vậy.

Cửu công chúa nhìn bóng lưng của Hàn Phong, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng lại vô thức sờ sờ bụng mình.

Cô ấy vừa mới ra lệnh, thực sự là muốn kiểm tra xem Phạm Hải Châu có thực sự trung thành không.

Nhưng dù Phạm Hải Châu có nghe hay không thì Bình Giang và Ngu Sơn đều sẽ rất nguy hiểm.

Lần này Hàn Phong trở về, đã dẫn theo rất nhiều nhân viên hộ tống, một khi Phạm Hải Châu dẫn quân Phạm Gia rời đi, Bình Giang và Ngu Sơn có lẽ sẽ không thể chống đỡ nối sự vây công của quân Ngô vương!

Một khi Bình Giang và Ngu Sơn bị mất, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người dân tị nạn ở các thành trì.

Cho nên mệnh lệnh vừa rồi của Cửu công chúa, thực sự có chứa đựng ý định từ bỏ Bình Giang và Ngu Sơn.

Hành động sờ bụng một cách vô thức cũng là trong lòng cảm thấy có lỗi.

Nhưng cô ấy không hối hận khi đưa ra mệnh lệnh này!

Bởi vì trong mắt Cửu công chúa, Kim Phi là quan trọng nhất, là nền tảng và huyết mạch của Đại Khang mới.

Đừng nói là hai nơi cách xa Xuyên Thục như vậy, cho dù Cửu công chúa phải lựa chọn giữa Xuyên Thục và Kim Phi, Cửu công chúa cũng sẽ không do dự lựa chọn Kim Phi

Bây giờ Cửu công chúa chỉ hối hận đã đồng ý cho Kim Phi đi đến Tây Bắc.

Nếu biết trước nguy hiểm như vậy, cho dù Cửu công chúa có hạ mình lăn lộn khóc lóc om sòm thì cũng phải giữ Kim Phi lại!

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Cửu công chúa chỉ muốn phái người đến kênh Hoàng Đồng để cứu Kim Phi về càng sớm càng tốt.

Vì thế, cô ấy đồng ý trả bất cứ cái giá nào!

Advertisement
';
Advertisement