Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tuy rằng Trương Lương dùng các chiến tích trước đây của Kim Phi để trấn an mọi người, nhưng mấy người Thiết Chùy, Hầu Tử đều rõ, tình hình lần này đã khác so với trước đây.

Trước đây, dù ở Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, Kim Phi đều lợi dụng địa hình từ trước nên có thể lấy ít thắng nhiều.

Nhưng bây giờ quân Tần Vương chiếm được lợi thế về địa hình, thuộc về bên tấn công.

Tất nhiên, họ cũng có thể chiếm được kênh Hoàng Đồng, như vậy kẻ địch muốn đánh quân Thục cũng rất khó, nhưng quân của Tần Vương đã chặn đường tiếp tế của quân Thục, họ không thể cứ ở lại kênh Hoàng Đồng được?

Đến khi lương thực ở kênh Hoàng Đồng cạn kiệt rồi, thì bọn họ phải làm sao?

Cho nên nhóm Thiết Chùy đều hiểu, trừ phi Kim Phi làm ra chiếc phi thuyền không sợ Hải Đông Thanh hoặc loại bỏ Hải Đông Thanh của đối thủ, nếu không họ sẽ có khả năng chuyển bại thành thắng.

Nhưng Kim Phi cùng Hầu Tử bận rộn lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, tức là bọn họ cũng không chắc chắn.

Tướng sao lính vậy, trạng thái của đội ngũ sẽ bị ảnh hưởng bởi người chỉ huy.

Sau cuộc họp ngắn, tâm trạng của mấy người Đại Tráng, Hầu Tử vô thức thay đổi, không khí của toàn bộ kênh Hoàng Đồng cũng trở nên bi tráng nặng nề theo tâm trạng của họ.

Kim Phi làm quan chỉ huy, hiển nhiên nhận thấy sự thay đổi này, nhưng y không nghĩ tới phương diện này, chỉ là cảm thấy bị bao vây ở kênh Hoàng Đồng, các binh lính lo lắng là bình thường.

Giải pháp tốt nhất là giành chiến thắng trong trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ nâng cao sĩ khí.

Nhưng nói thì dễ, ai mà chẳng muốn thắng trận, kẻ thù không phải là kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng thắng trận chỉ bằng cách nói suông?

Lúc trước trinh sát bên ta và kẻ địch đã chạm mặt nhau mấy lần, cũng giành được ít thắng lợi, nhưng những cuộc chiến đó diễn ra trong bóng tối, binh lính bình thường không hề biết.

Hiện tại sau khi bị tổn thất nhiều, kẻ địch mặt ngoài trở nên càng thêm kiêu ngạo, phát hiện trinh sát thu hẹp phạm vi trinh sát, bèn thường xuyên chạy đến gần kênh Hoàng Đồng để tra xét, cứ như là đang khiêu khích.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều biết, rằng khả năng cao sẽ có kẻ địch phục kích theo sau những trinh sát địch này.

Cho nên cả hai đều không cử trinh sát của mình ra chiến đấu với trinh sát địch, họ vẫn ra lệnh cho đội nhân viên hộ tống đề phòng phía trước, một khi trinh sát địch tiến vào phạm vi của máy bắn đá thì không cần báo cáo hay cảnh báo, cứ việc khởi động máy bắn đá bắn thẳng sang là được.

Dù sao kênh Hoàng Đồng chẳng có gì nhiều, chỉ có đá là nhiều, có thể nói là gần như vô tận, không cần lo hết đồ để ném như thành Du Quan.

Sau khi quân trinh sát của địch bị tổn thất nhiều, chúng không dám đến gần kênh Hoàng Đồng nữa.

Ba bên đối lập cũng rơi vào thời kỳ bình tĩnh đến lạ thường.

Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp đều đang chờ đợi đối phương ra tay trước, mà quân Thục thì lại tương đối bị động bị áp chế ở kênh Hoàng Đồng, không thể động đậy.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều biết, cuộc giằng co này sẽ không kéo dài lâu, bởi vì doanh trai của người Đảng Hạng nằm trong đường hầm gió, hơn nữa con đường cung cấp lương thực của họ không bị chặn nhưng lương thực và cỏ được chuyển đến từ nội địa Đảng Hạng bị hao hụt quá lớn.

Huống chi hiện giờ tuyết dày bao phủ nội địa Đảng Hạng, vận chuyển lương thảo càng thêm khó khăn.

Kim Phi và Trương Lương, Khánh Mộ Lam nhất trí cho rằng, Lý Lăng Duệ không thể cầm cự được lâu, rất có thể sẽ phát động cuộc tấn công trước, vì vậy trọng tâm phòng thủ ở kênh Hoàng Đồng vẫn là ở phía bắc.

Nhưng Kim Phi bỏ qua một vấn đề, đó là Cửu công chúa coi trọng y còn vượt qua nhận định của bản thân y.

Trước đây ở trong kinh thành Cửu công chúa luôn hành động rất mạnh mẽ, nếu không cô ấy đã bị lũ cáo già trong triều nhai nát.

Cũng là sau khi gặp Kim Phi, cách cư xử của Cửu công chúa đã trở nên mềm mỏng hơn.

Kể từ khi biết Kim Phi bị mắc kẹt trong kênh Hoàng Đồng, Cửu công chúa lại trở nên cứng rắn và độc đoán.

Trước khi Cửu Công chúa chiêu binh, Kim Phi chiêu mộ một nhóm tân binh tình nguyện nhập ngũ từ khắp Xuyên Thục, theo kế hoạch của Kim Phi, những tân binh này phải trải qua ít nhất ba tháng huấn luyện, sau đó lại đưa đến đất Tần thực hiện tiêu diệt thổ phỉ và duy trì sự ổn định trong một năm thì mới có thể đưa lên chiến trường.

Hiện tại tất cả tân binh đều chưa hoàn thành khóa huấn luyện do Kim Phi yêu cầu, có người mới nhập ngũ được nửa tháng, tuy nhiên, tất cả tân binh đều nhận được thông báo từ bộ Binh, yêu cầu tập trung về phía Bắc Xuyên trong phạm vi và thời gian quy định!

Quân lệnh như núi, trong lúc nhất thời, toàn bộ Xuyên Thục đều xôn xao.

Muốn làm giàu trước tiên phải làm đường. Chương trình làm việc cứu trợ ở Xuyên Thục từ lúc bắt đầu đến giờ thì chưa từng ngừng lại, hầu như tất cả các con đường chính thức đều đang được xây dựng lại, đặc biệt là những đường chính chạy từ bắc vào nam, đông sang tây ở Xuyên Thục đều là công trình tái thiết trọng điểm.

Sau hơn một năm sửa chữa, các trục đường chính này đã cơ bản hoàn thành, hầu hết các đoạn đường có thể cho phép ít nhất hai xe ngựa chạy song song, các đoàn xe thương đội đi ngược chiều không phải dừng lại hay nhường đường nữa.

Để đạt được mục tiêu này, gia tài của Kim Phi và Cửu công chúa gần như rỗng tuếch, cũng may họ đã đánh bọn cường hào, thu về rất nhiều chiến lợi phẩm, nếu không thì thực sự sẽ không thể tự nuôi sống mình.

Tuy nhiên, lợi ích của những con đường nối liền hiện đang bắt đầu xuất hiện.

Trước kia hành quân từ Nam Xuyên đến Bắc Xuyên phải vượt qua ngàn núi sông, mấy tháng mới có thể đến nơi, nhưng bây giờ đường chính từ Bắc vào Nam, tân binh có thể đi nhanh dọc theo con đường chính rộng rãi, ven đường còn có thương hội Kim Xuyên cung cấp vật tư tạm thời, tốc độ hành quân nhanh hơn trước gấp mấy lần!

Sau khi tân binh khởi hành, Cửu công chúa viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu, yêu cầu anh ta tập hợp 200.000 tân binh trong vòng một tháng.

Kỳ thật Khánh Hâm Nghiêu biết Cửu công chúa cưỡng chế tuyển binh ở Quảng Nguyên thì đã đoán rằng mình cũng có thể gặp phải tình huống tương tự.

Nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Tây Xuyên mặc dù phát triển hơn Quảng Nguyên, nhưng sự phát triển của nó có hạn, 200.000 tân binh, theo tính toán của anh ta, suýt soát là con số nhiều nhất có thể khi không chiêu mộ cả tráng đinh.

Khi Khánh Hâm Nghiêu nhận được thư, da đầu anh ta tê dại, nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Cửu công chúa nên chỉ có thể bắt đầu tuyên bố tuyển binh!

Lúc này rất nhiều người mới ý thức được, Cửu công chúa yêu cầu đợt tân binh trước đó đi về phía bắc càng sớm càng tốt, hóa ra không chỉ là tiếp viện cho Kim Phi, mà còn là để cung cấp huấn luyện viên cho tân binh.

Từ xưa đến nay, việc cưỡng bức tòng quân đã không được lòng dân, ngay cả khi có sự điều hướng của nhật báo Kim Xuyên thì vẫn có một số người dân thầm mắng Cửu công chúa, ngay cả làng Tây Hà cũng bắt đầu có người bàn tán sau lưng, nói cô ấy là là nữ đế khát máu, không biết thương dân bằng Kim Phi.

Cửu công chúa trước khi phát lệnh tòng quân đã đoán trước được hậu quả, nếu có cách khác, chẳng lẽ cô ấy không biết quan tâm đến lòng dân, không muốn làm một hoàng đế tốt hay sao?

Bây giờ cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

Vì cứu Kim Phi, cũng là để cứu Đại Khang, Cửu công chúa chỉ có thể yên lặng chịu đựng vết nhơ.

Advertisement
';
Advertisement