Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Vương gia, nếu Kim Phi tìm được biện pháp để đối phó với Hải Đông Thanh, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!”

Trần An Tiệp nói: “Nếu như ta là Vương gia, lúc này hẳn là đã sớm chuẩn bị, để tránh trường hợp giống như núi Ô Đầu, bị Kim Phi đánh cho trở tay không kịp!”

“Chuẩn bị cái gì?” Lý Lăng Duệ hỏi.

“Chuẩn bị tấn công kênh Hoàng Đồng!” Trần An Tiệp trả lời.

“Nói lâu như vậy, thì ra là chờ bổn vương ở chỗ này” Lý Lăng Duệ liếc nhìn Trần An Tiệp một cái.

Trước đó hắn đã nhiều lần yêu cầu Trần An Tiệp gửi quân đến kênh Hoàng Đồng, cùng tấn công gọng kìm ở hai phía nam bắc với hắn, nhưng đều bị Trần An Tiệp lấy đủ loại lý do để từ chối.

Bây giờ Trần An Tiệp lại phải xin hắn chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng… Lý Lăng Duệ phải nhịn mấy lần mới có thể cưỡng lại được ý muốn ném Trần An Tiệp ra ngoài.

“Lục vương gia, trước đây là ta sai, ta nhận lỗi với ngài!”

Tư thế của Trần An Tiệp rất thấp, thậm chí không nói một tiếng bổn vương nào: “Ta đã phải trả giá cho sai lầm của mình, Vương gia ngài còn chưa nhìn thấy, trên núi Ô Đầu máu chảy thành sông…”

“Cho nên ngươi muốn để cho quân chinh chiến phía Nam của bổn vương máu chảy thành sông?” Lý Lăng Duệ cười khẩy.

“Vương gia, trước đây chúng ta có Hải Đông Thanh, lần này Kim Phi vội vàng tới đây, chắc chắn không mang theo nhiều khinh khí cầu, bây giờ là cơ hội cuối cùng để chúng ta đối phó với Kim Phi!”

Trần An Tiệp nói: “Nếu để Kim Phi điều động bổ sung một lượng lớn khinh khí cầu và phi thuyền tới đây, đến lúc đó cho dù hắn dùng một chiếc khinh khí cầu để đổi lấy một con Hải Đông Thanh thì chúng ta cũng không thể thắng được hắn!”

Lý Lăng Duệ nghe vậy thì nhíu mày.

Mặc dù hắn có ý kiến với Trần An Tiệp nhưng hắn cũng biết rằng Trần An Tiệp đang nói thật.

Bây giờ có thể thật sự là cơ hội cuối cùng để đối phó với Kim Phi.

Nhưng Trần An Tiệp lại nói rõ ràng là muốn dùng quân chinh chiến phía Nam làm bia đỡ đạn, điều này khiến cho Lý Lăng Duệ vô cùng khó chịu, cho nên hắn vẫn không trả lời.

Trần An Tiệp biết suy nghĩ của Lý Lăng Duệ nên chủ động bày tỏ quan điểm của mình: “Lục vương gia, lúc ta rời khỏi núi Ô Đầu, đã ra lệnh cho phó tướng tập hợp người và ngựa, chắc là có thể tập hợp được hơn mười nghìn người.

Chỉ cần vương gia đồng ý, ta lập tức trở về dẫn hơn mười nghìn người phía nam của kênh Hoàng Đồng!”

Mặc dù cuộc ném bom của phi thuyền rất tàn bạo, nhưng dù sao thì số đạn dược mà nó mang theo cũng có hạn, không thể nào cày nát núi Ô Đầu thêm một lần nữa, cho nên rất nhiều quân của Tần vương vẫn còn sống sót.

Trước đó, Trần An Tiệp đã để lại rất nhiều thức ăn và cỏ trong mấy cái hang động dưới chân núi, đủ để nuôi sống quân Tần vương còn sống sót trong một thời gian.

Lý Lăng Duệ nghe thấy Trần An Tiệp nói như vậy thì cũng hơi động lòng: “Ngươi chỉ có hơn mười nghìn người, có thể ngăn cản Kim Phi được không?”

“Lục vương gia, bây giờ chúng ta không còn đường lui nữa rồi, ngươi yên tâm, cho dù có chôn hơn mười nghìn người ở kênh Hoàng Đồng thì lần này bổn vương cũng sẽ không lùi một bước!”

Trần An Tiệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoại trừ hơn mười nghìn người ở núi Ô Đầu, trước khi bổn vương tới còn phái người đi quận Đồng An để điều động binh lính và ngựa, chậm nhất là mười ngày nữa, bổn vương có thể huy động được một đội ngũ với năm chục nghìn người, chắc chắn không để cho Kim Phi chạy thoát khỏi kênh Hoàng Đồng!”

Vì để giết Kim Phi, lần này trước khi đến đây, Tần vương đã ban cho Trần An Tiệp quyền hạn rất lớn.

Dựa vào binh phù mà Tần vương ban cho, Trần An Tiệp có thể điều động được quân đội từ ba quận ở biên giới mà không cần đến sự chấp thuận của Tần vương!

Lý Lăng Duệ nghe vậy thì càng động lòng.

Quân chinh chiến phía Nam ở trong khe núi có cuộc sống khổ không thể tả, mặc dù áo khoác và ủng da dê được ưu tiên cho người có ca trực dùng, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người bị tê cóng, thậm chí chết rét.

Nếu như không phải là Trần An Tiệp cố tình từ chối thì hắn đã ra tay với kênh Hoàng Đồng từ lâu rồi.

Nhưng là một cựu chiến binh, Lý Lăng Duệ hiểu rất rõ đạo lý chiến tranh không ngại dối lừa.

Mặc dù đề nghị của Trần An Tiệp khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ động lòng, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không dám đồng ý với Trần An Tiệp nếu không có sự xác nhận từ người của mình.

“Thái tử điện hạ, chuyện này rất quan trọng, Bổn vương cần phải cân nhắc một chút!” Lý Lăng Duệ nói.

“Có thể,” Trần An Tiệp gật đầu: “Vậy làm phiền Vương gia sắp xếp cho ta một chỗ ở.”

“Đương nhiên!” Lý Lăng Duệ vẫy tay gọi một cận vệ tới: “Đưa điện hạ về lều nghỉ ngơi đi!”

“Điện hạ, mời theo ta!” Cận vệ nghiêng người dùng tay làm động tác mời.

Sau khi Trần An Tiệp rời đi, Lý Lăng Duệ lập tức phái người đi tìm người phụ trách tình báo.

Thật ra thì cũng không cần đi tìm, khi người phụ trách tình báo biết được Trần An Tiệp tới, hắn đã chạy ra ngoài lều của Lý Lăng Duệ để chờ đợi.

Trần An Tiệp vừa rời đi, hắn đã đi theo người của Lý Lăng Duệ để tiến vào.

“Vương gia, sao Trần An Tiệp lại tới đây?”

Người phụ trách tình báo hỏi: “Có phải núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Vấn đề này không phải ngươi nên cho ta biết đáp án à?” Lý Lăng Duệ nheo mắt hỏi.

“Thuộc hạ biết tội!” Người phụ trách tình báo nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi tới núi Ô Đầu, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nói xong, hắn hành lễ với Lý Lăng Duệ một cái, rồi xoay người rời đi.

Quân chinh chiến phía Nam và núi Ô Đầu bị ngăn cách bởi kênh Hoàng Đồng, cần phải đi đường vòng từ phía Đông, nhanh nhất cũng phải mất ha, ba ngày mới có thể đi đi về về.

Nhưng điều khiến cho Lý Lăng Duệ cảm thấy bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, người phụ trách tình báo đã mang theo hai trinh sát đến tìm hắn.

“Vương gia, sau trận chiến ở núi Ô Đầu, bọn họ ở lại thống kê số người chết và số người bị thương của quân Tần vương, nên sẽ về muộn một chút!”

Người phụ trách tình báo giải thích một tiếng, sau đó nhìn về phá một người lính trinh sát trong đó: “Mau nói cho vương gia biết, núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì!”

“Vâng!”

Lính trinh sát trả lời một tiếng, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra trên núi Ô Đầu một lần nữa.

Bởi vì lúc quan sát, bọn họ ở cách xa núi Ô Đầu nên không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nhìn chung thì cũng giống như những gì Trần An Tiệp đã nói.

Lý Lăng Duệ nghe xong thì không khỏi âm thầm cắn môi một cái, trong lòng tràn ngập hối hận.

Nếu biết Kim Phi có thể tìm được biện pháp để đối phó với Hải Đông Thanh, cho dù quân Tần vương không phối hợp thì hắn cũng sẽ phát động cuộc tấn công!

Kết quả là, vì để giảm thiểu tổn thất của phe mình và ép buộc Trần An Tiệp phải ra tay trước, đã trì hoãn cho đến tận bây giờ.

Nếu bây giờ tái chiến thì e rằng tổn thất sẽ lớn hơn so với lúc trước mạnh mẽ tấn công một mình!

Cũng không biết đánh xong trận này, có bao nhiêu người trong số mấy trăm nghìn quân chinh chiến phía Nam còn có thể còn sống trở về?

“Kim Phi đáng chết, sao ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy chứ?”

Lý Lăng Duệ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Sự việc này một lần nữa chứng minh, Kim Phi là kẻ địch mà Đảng Hạng nhất định phải loại bỏ, cho dù quân chinh chiến phía Nam có bị tiêu diệt thì cũng phải giam giữ Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng mãi mãi.

Nếu để cho Kim Phi quay về Xuyên Thục, thứ chờ đợi Đảng Hạng chỉ có sự diệt vong!

Hiểu được những điều này, Lý Lăng Duệ mở miệng hỏi: “Quân Tần Vương ở núi Ô Đầu còn lại bao nhiêu?”

“Những người có thể tiếp tục chiến đấu đại khái còn có hơn mười nghìn người nữa.” Lính trinh sát trả lời: “Lúc thuộc hạ rời khỏi núi Ô Đầu, bọn họ đang tập trung lại.”

Câu trả lời của lính trinh sát cũng coi như là đã xác minh được rằng Trần An Tiệp không hề nói dối.

Lý Lăng Duệ xua tay ra hiệu cho lính trinh sát rời đi, sau đó nói: “Đi gọi Trần An Tiệp tới đây đi!”

Trần An Tiệp vì để chạy đến tìm Lý Lăng Duệ càng sớm càng tốt, đã thức trắng hai ngày hai đêm, hắn cho rằng lính trinh sát của Đảng Hạng phải hai, ba ngày nữa mới quay lại, cho nên lúc này đã ngủ rồi.

Nhưng khi biết được Lý Lăng Duệ muốn gặp mình, Trần An Tiệp vội vàng bò dậy khỏi giường.

Advertisement
';
Advertisement