Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Gần đây Trương Lương luôn đợi ở Hi Châu, nên biết rõ về tình hình của Tần vương.

Anh ta trả lời: “Tần vương lập con trai thứ ba Trần An Tiệp lên làm Thái tử!”

“Con thứ ba?” Kim Phi sửng sốt, sau đó cảm khái nói: “Xem ra vị Thái tử này có chút thủ đoạn!”

Thời đại phong kiến, lập con trưởng không lập thứ, trong lịch sử người có thể cướp vị trí Thái tử từ trong tay con trai trưởng, gần như đều không phải người hiền lành.

“Đúng là Trần An Tiệp là người có tâm cơ sâu xa”, Khánh Mộ Lam đứng ở bên cạnh nói: “Khi còn nhỏ ra đã từng học cùng hắn trong kinh thành vài tháng, lúc ấy ngay cả Trần Trạch Hựu và Trần Chinh cũng không đấu lại hắn, Vũ Dương… đến cả bệ hạ cũng phải chịu thua thiệt, sau này Tần vương lo lắng Trần Trạch Hựu sẽ trả thù Trần An Tiệp, nên đã dẫn hắn về.”

“Ngay cả Trần Chinh và Vũ Dương đều phải thua thiệt trong tay hắn, chẳng trách có thể làm Thái tử đất Tần.”

Trần Trạch Hựu là con trai trưởng của Trần Cát, trước đây là Hoàng Thái Tử của Đại Khang, từ nhỏ đã được nhận rất nhiều sự ưu ái.

Tứ Hoàng tử Trần Chinh và Cửu công chúa cũng là người có đầu óc, Trần An Tiệp có thể làm cho bọn họ chịu thua thiệt, điều này cũng đủ chứng minh hắn là người có thủ đoạn.

“Lương huynh, còn tài liệu về Trần An Tiệp không, mang đến cho ta xem một chút.”

Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.

Mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh quân Tần vương có thay đổi có liên quan đến Trần An Tiệp, nhưng Kim Phi vẫn muốn hiểu hơn về Trần An Tiệp.

Suy cho cùng, Thống soái sẽ ảnh hưởng lớn đến tác phong quân ngũ.

“Có, nhưng không đầy đủ.”

Trương Lương vừa nói vừa bước đến bên cạnh tủ hồ sơ, lấy một xấp hồ sơ từ bên trong.

Lật một hồi, sau đó rút ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhận lấy, tư liệu về Trần An Tiệp rất sơ sài, chỉ có ngày tháng năm sinh, họ tên mẹ, căn bản không có quá nhiều tài liệu hữu dụng.

Kim Phi để tài liệu xuống, quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam: “Vũ Dương đánh giá Trần An Tiệp là người như thế nào?”

“Khi Trần An Tiệp ở kinh thành, ta và bệ hạ cũng chỉ mới bảy tám tuổi, bệ hạ chỉ nói Trần An Tiệp không phải là người tốt, sau khi Trần An Tiệp quay về đất Tần, chúng ta không gặp lại hắn nữa, bệ hạ cũng không còn nhắc đến hắn.”

Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng qua trước khi ta đi Kim Xuyên, ca ca ta có nhắc đến Trần An Tiệp một lần.”

“Khánh đại nhân nói như thế nào?” Kim Phi hỏi.

Khánh Hâm Nghiêu quản lý Tây Xuyên nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất cay độc, nếu không thì trong thời điểm Kim Phi còn chưa quật khởi, anh ta đã không để Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà tìm Kim Phi học tập rồi.

Kim Phi vẫn rất xem trọng đánh giá của anh ta.

“Lúc đó huynh ấy nói, trong số các huynh đệ của bệ hạ, người khó đối phó nhất không phải là Tần vương, Sở vương, Tương vương, Ngô vương, mà là Tấn vương và con trai thứ ba của Tần Vương - Trần An Tiệp.”

Khánh Mộ Lam nói: “Hẳn là ca ca ta đã điều tra Trần An Tiệp, nhưng lúc đó hai chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm, ta không hỏi kĩ, nếu tiên sinh muốn biết, ta sẽ bảo huynh ấy viết cho ngài một phong thư.”

“Được rồi, không cần.” Kim Phi khoát tay.

Thay vì viết thư từ đây đến Tây Xuyên, không bằng truyền tin hỏi Cửu công chúa.

Khánh Hâm Nghiêu đã từng điều tra về Trần An Tiệp, thì chắc chắn Cửu công chúa đã từng điều tra.

“Lương huynh, ta nhớ trong quân Trấn Viễn có một ít quân đến từ đất Tần, huynh cho người đi tìm hiểu đi.”

Tiêu cục Trấn Viễn ở đất Tần đánh mấy tháng, thu về không ít tù binh, một ít tù binh thể hiện tốt, sau khi thông qua bài kiểm tra đã gia nhập quân Trấn Viễn.

Trong đó có một ít tù binh ban đầu là tướng cấp trung trong quân đội của Tần vương, chắc sẽ biết một ít về Trần An Tiệp.

“Được.” Trương Lương gật đầu, sau đó hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có nên điều động một ít quân về phía Nam không?”

Trọng tâm phòng thủ vẫn luôn ở phía Bắc, đặc biệt là sau vụ oanh tạc núi Ô Đầu, quân phía Nam đã bị rút đi hơn phân nửa, bây giờ chỉ có hai trung đoàn làm nhiệm vụ ở phía Nam, ngộ nhỡ quân Tần vương đánh đến, hai trung đoàn này sẽ không ngăn cản được.

Mặc dù biết quân Tần Vương đi từ núi Ô Đầu đến còn phải mất vài ngày nữa, nhưng Kim Phi vẫn không dám khinh thường.

Suy nghĩ một hồi, y trả lời: “Điều động trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai qua đó đi.”

Đội hình tiêu chuẩn một trung đoàn của quân Trấn Viễn là một nghìn năm trăm người, hai trung đoàn này cộng thêm hai trung đoàn trước đó có khoảng ba ngàn sáu bảy trăm người, với lợi thế về địa hình, cho dù Trần An Tiệp có tấn công bất ngờ, cũng có thể kéo dài một thời gian.

“Hầu Tử, nên điều động đội trinh sát rồi.”

Kim Phi nhìn Hầu Tử: “Để mắt đến quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam, không được để cho bọn chúng lẻn qua!”

“Vâng!” sống lưng Hầu Tử thẳng tắp cúi chào, sau đó cùng Trương Lương rời đi.

Ước chừng nửa tiếng sau, trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai đóng quân ở mỏ số ba bắt đầu di chuyển đến mỏ số bảy ở cực Nam kênh Hoàng Đồng.

So với trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai thì trinh sát doanh dưới quyền Hầu Tử di chuyển nhanh hơn.

Trước đây vì có quá nhiều lính trinh sát của Tần vương, nên trinh sát doanh phải giảm phạm vi trinh sát, hầu hết lính trinh sát hiếm khi được nghỉ ngơi vài ngày.

Theo lệnh của Kim Phi, tất cả lính trinh sát lập tức hủy bỏ kì nghỉ, chia nhau lẻn vào trong núi từ hai đầu Nam Bắc.

Đội Chung Minh cấp dưới của Hàn Phong, cũng hành động, gửi tin tình báo từ khắp đất Tần về.

Tuy nhiên, thông qua trinh sát, bất kể là quân Tần Vương và quân chinh chiến của Nam của Đảng Hạng đều không có dấu hiệu đánh lén, mà phái đại quân, từ từ mà đi.

“Xem ra Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ muốn lợi dụng ưu thế về số lượng để giết chết chúng ta!”

Kim Phi buông tình báo sưu tầm trong tay xuống, nhìn phía Hầu Tử: “Có điều tra được, trong tay Lý Lăng Duệ có bao nhiêu chim ưng không?”

Thấy Kim Phi hỏi như vậy, đám người Trương Lương cũng quay đầu nhìn.

Đây là vấn đề trước mắt mà bọn họ quan tâm nhất.

Nếu không phải cân nhắc đến chim ưng, Kim Phi đã sớm điều động phi thuyền.

Hai bên Nam Bắc của kênh Hoàng Đồng có rất nhiều thung lũng, quân Tần vương và quân chinh chiến phía Nam thường hành quân trong hẻm núi, đối mặt với phi thuyền chỉ có thể bị đánh bại, nhưng rất khó để chạy thoát.

“Không.” Hầu Tử lắc đầu: “Bây giờ chim ưng là bí mật hàng đầu trong quân của quân trinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ bảo mật vô cùng chặt chẽ, gần đây ngay cả chuyện huấn luyện chim cũng hủy bỏ, các anh em đã ngồi xổm một ngày một đêm nhưng cũng không thấy con chim ưng nào bay ra ngoài!”

“Người thuần hóa chim thì sao?” Kim Phi hỏi tiếp: “Các ngươi thấy có bao nhiêu người thuần hóa chim ưng?”

Trên thảo nguyên, thuần hóa chim là một nghề và có quần áo chuyên dụng.

Nếu có thể xác nhận được vị trí và số lượng của người thuần hóa chim, cũng có thể ước chừng vị trí của chim ưng.

“Không thấy” Hầu Tử lắc đầu: “Không biết bọn họ đã giấu đi đâu, hoặc là đã đổi quần áo.”

Kim Phi nghe vậy, không biết phải làm sao.

“Xem ra Lý Lăng Duệ đã học được rất nhiều.”

Trước đây ở kênh Lạc Dương, lính trinh sát đã dùng chiêu này để xác định vị trí và số lượng của bộ lạc Hắc Chuẩn, đương nhiên Lý Lăng Duệ sẽ không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa.

Cho nên thời gian gần đây, Lý Lăng Duệ đã ra lệnh cho tất cả những người thuần hóa chim ưng đổi quần áo giống như binh lính bình thường, cũng hủy bỏ việc huấn luyện chim, mỗi ngày chỉ để cho chim ưng hoạt động ở trong lều một ít, căn bản không thả ra ngoài lều.

Đừng nói là lính trinh sát, ngay cả binh lính trong quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, cũng không biết trong tay Lý Lăng Duệ có bao nhiêu chim ưng.

Advertisement
';
Advertisement