Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trần An Tiệp sẽ cầu cứu Lý Lăng Duệ, điều này đều nằm trong dự đoán của Kim Phi.

Vì vậy trước khi lính trinh sát xuất phát, Hầu Tử đã thông báo cho bọn họ, một khi nhìn thấy quân Tần Vương, không cần nói gì cả, cứ cho nổ luôn.

Trước khi chim ưng của Lý Lăng Duệ tới, nếu như có thể nổ chết Trần An Tiệp là tốt nhất, dù không tìm được Trần An Tiệp, thì có thể nổ bao nhiêu liền nổ bấy nhiêu, mức độ lớn nhất có thể khiến cho quân Tần Vương thấy sợ hãi.

Vì vậy khi phát hiện khói báo hiệu của quân Tần Vương, hai lính trinh sát cũng không dừng lại, lính trinh sát cao lớn thì điều khiển khinh khí cầu bay về phía nam với tốc độ nhanh nhất, còn lính trinh sát thấp bé hơn thì giơ ống nhòm lên, quan sát đội tiên phong của quân Tần Vương.

Nhưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy một góc cờ rồng vàng của đội ngũ phía trước Trần An Tiệp, không cách nào có thể xác nhận vị trí của Trần An Tiệp.

Càng làm cho anh ta bất ngờ hơn là phát hiện phía sau bọn họ, quân Tần Vương lại chạy dọc theo hai bên vách đá theo hướng đường núi.

Từ trên cao ném lựu đạn xuống, rất dễ bị thổi bay, hoặc là rơi xuống đỉnh vách đá, hoặc là rơi xuống giữa đường núi, rất khó nổ đến bên vách đá.

Sau khi Trần An Tiệp bị thua thiệt lần đầu, đã nghĩ ra được biệt pháp đối phó với khinh khí cầu.

"Không ngờ quân Tần Vương lại gian xảo như vậy!"

Lính trinh sát cao ngoài miệng chửi rủa nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay về phía nam.

Lính trinh sát thấp bé cũng không nhàn rỗi, mở hết hộp đạn dưới chân ra.

Đợi đến khi khinh khí cầu bay trên không trung đến gần chỗ quân chủ lực của quân Tần Vương, lựu đạn được ném xuống như mưa.

Nơi thứ nhất gặp nạn chính là nơi có cờ soái của Trần An Tiệp, bị nổ tan tành.

Lính trinh sát cao vừa cố hết sức khống chế hướng bay của khinh khí cầu, vừa chú ý đến tình hình phía Bắc.

Không riêng gì anh ta, Trần An Tiệp mặc áo choàng đen ẩn mình trong đám người cũng đang nhìn về phía bắc.

Bây giờ hắn cũng chỉ hy vọng Lý Lăng Duệ có thể đúng hẹn, sau khi nhìn thấy khói báo hiệu, sẽ mau chóng sắp xếp chim ưng đến và tiêu diệt khinh khí cầu.

Ông trời dường như có thể nghe thấy lời cầu nguyện của Trần An Tiệp, trong vòng vài phút, hắn đã nhìn thấy trên không trung xuất hiện một chấm đen.

Cho đến tận lúc này, Trần An Tiệp mới yên tâm tâm một chút.

Trên khinh khí cầu, người lính linh sát cao cũng đã phát hiện ra chấm đen.

Anh ta cầm chiếc ống nhòm bên cạnh lên nhìn kĩ hơn, chính xác là một con chim ưng đang tung cánh bay.

“Đến rồi, đến rồi, chim ưng đến rồi!”

Người lính trinh sát cao đá người đồng đội đang ném lựu đạn xuống.

“Con mẹ nó, tại sao tới đây nhanh vậy?”

Người lính trinh sát thấp bé nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức ném hai hộp lựu đạn cuối cùng xuống, sau đó xoay người cầm lấy ống nhòm lên nhìn kĩ chim ưng hơn.

Tốc độ của chim ưng thật sự rất nhanh, mới vừa rồi vẫn chỉ là một chấm đen, ống nhòm còn không nhìn rõ, chỉ mới qua nửa phút thôi, đã bay thêm được 2 dặm.

Lính trinh sát thấp bé bỏ ống nhòm xuống, đầu tiên lật đồng hồ nước lại, sau đó tay trái cầm ngòi nổ, tay phải cầm hộp quẹt, sẵn sàng châm lửa bất cứ khi nào.

Khi chim ưng cách khinh khí cầu khoảng 1 dặm, lính trinh sát thấp bé không chút do dự châm ngòi nổ, sau đó cùng lính trinh sát cao mang theo dù nhảy ra khỏi giỏ.

Chim ưng càng lúc càng gần, ngòi nổ cách bao thuốc nổ trong khinh khí cầu cũng càng lúc càng gần!

Nhưng khi chim ưng cách khinh khí cầu chưa đầy 100m, bên dưới khe núi đột nhiên vang lên một tiếng còi sắc bén.

Con chim ưng vốn đang bay đến khinh khí cầu, nghe thấy tiếng còi, lập tức đổi hướng và lao xuống.

Lúc đó hai người cảm thấy tim mình như bị lỡ nhịp.

Nhưng hiện tại bọn họ đang ở giữa không trung, không thể làm gì được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn chim ưng bay càng càng xa.

Mấy giây sau, khinh khí cầu phát nổ.

Nhưng chim ưng đã bay xa được mấy trăm mét, không bị tổn thương một chút nào.

Lúc này tiếng còi ở phía dưới lại thay đổi thanh điệu, chim ưng lập tức bay về hướng chiếc dù của người lính trinh sát.

“Xong rồi!”

Cả hai lính trinh sát đều cảm thấy tuyệt vọng.

Không chỉ vì an nguy của bản thân, còn là vì nhiệm vụ bị thất bại.

Giây tiếp theo, chiếc dù của họ liên tục bị cào rách, rơi xuống với tốc độ nhanh chóng...

Dưới núi cách đó vài dặm, hai người lính trinh sát ẩn mình giữa những tảng đá, dùng ống nhòm quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn đồng đội từ không trung rơi xuống, ngã tan tành.

Nhưng họ không có thời gian đau buồn, họ phải nhanh chóng đi về phía bắc, kịp thời báo cáo cho Kim Phi.

Kể từ khi khinh khí cầu bay lên, Kim Phi vẫn luôn đứng ở trước phòng chỉ huy.

Khi chim ưng bay qua kênh Hoàng Đồng, Kim Phi cũng nhìn thấy, thậm chí còn sắp xếp một đội súng kíp bắn nhiều phát súng lên không trung.

Đáng tiếc, tầm bắn của súng kíp thật sự rất ngắn, mà chim ưng lại bay rất cao, căn bản không thể bắn trúng.

Đợi y nhận được tin từ lính trinh sát, trời cũng đã tối.

Sau khi biết bị tổn thất 2 lính trinh sát và một khinh khí cầu, nhưng ngay cả một cọng lông của chim ưng cũng không bị nổ đến, trong phòng chỉ huy bỗng chốc trở nên im lặng.

Ước chừng qua mấy phút, Kim Phi mới thở dài, nhìn về phía Hầu Tử: “Sắp xếp người đi xem có thể tìm được thi thể của bọn họ hay không, kế hoạch oanh tạc tạm thời dừng lại.”

Nếu như một khinh khí cầu và hai lính trinh sát có thể giết chết chim ưng, thì Kim Phi dù có tự trách nhưng cũng có thể chấp nhận.

Nhưng rõ ràng kẻ thù có phòng bị, tiếp tục phái khinh khí cầu đi là đang đi chịu chết vô nghĩa.

Hai ngày kế tiếp, Kim Phi không phái khinh khí cầu đi nữa, mà tiếp tục cho xây dựng công sự ở phía bắc và phía nam kênh Hoàng Đồng, chuẩn bị tốt cho trận chiến lớn.

Quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam cũng không ngừng áp sát.

Cho dù Kim Phi không tiếp tục thả khinh khí cầu, Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp cũng không dám khinh suất, thời điểm hành quân cũng cố ý để binh lính tản ra, phòng ngừa mật độ quá dày.

Đặc biệt là quân chinh chiến phía Nam, số lượng đã đạt đến hàng trăm nghìn, đội quân tiên phong đã đến cách kênh Hoàng Đồng chưa đến 5 dặm, đội ngũ phía sau vẫn chưa rời khỏi doanh trại trước đó.

Ngay cả quân Tần Vương hơn 10.000 người, cũng đang kéo dài hơn 10 dặm.

Cứ như vậy, cho dù phi thuyền ném bom, cũng rất khó gây ra thương vong quy mô lớn.

Chiều ngày 27 tháng 12 âm lịch, quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đến kênh Hoàng Đồng gần như cùng lúc, một nam một bắc chặn quân Thục ở trong kênh Hoàng Đồng.

Ông trời dường như cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, những bông tuyết nhẹ bắt đầu rơi xuống vào buổi tối.

“Tiên sinh, bọn họ đã đến cửa khẩu rồi, đánh hay không đánh?”

Trần Phượng Chí xông vào phòng chỉ huy, vừa phủi tuyết, vừa hỏi.

Lúc này quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam chưa ổn định, hơn nữa đội ngũ quá dài, quân Thục ra trận thì khả năng thắng rất cao.

"Đánh cái gì mà đánh?" Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Trần Phượng Chí: "Chúng ta có địa hình thuận lợi, vì sao phải ra liều mạng với bọn chúng? Bọn chúng có bao nhiêu người, chúng ta có bao nhiêu người? Cho dù lấy một mạng của chúng ta đổi lấy mười mạng của bọn họ thì cũng không thỏa đáng."

“Người của chúng ta ít quá”, Trương Lương cũng nói: “Nếu lúc này ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết, sau đó kẻ địch ở phía sau sẽ nhân cơ hội xông lên, tốt nhất là cứ giữ vững phòng tuyến, đợi bọn họ đánh tới rồi đánh!"

Advertisement
';
Advertisement