Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Có được dây chuyền sản xuất chuyên dụng, hiệu quả sản xuất mũi tên nổ đã được thăng cấp lên rất nhiều, mặc dù vẫn không thể cấp đủ cho ba chiếc cung nỏ hạng nặng tùy lúc sử dụng, nhưng nó có thể đảm bảo sau vài phút là có thể bắn ra một chiếc.

Một khi tấm khiên gỗ bị nổ tung, cung nỏ hạng nặng sẽ ngay lập tức thuận theo lỗ hổng đó bắn vào trong.

Nhưng người Đảng Hạng rất nhanh đã phát hiện ra quy luật này, đợi sau khi tấm khiên bị nổ tung, bọn chúng sẽ ngay lập tức né sang hai bên của tấm khiên.

Lý Lăng Duệ cũng đã nhận được báo cáo, huy động một lượng lớn xe ngựa từ hậu phương, chế tạo nhiều khiên hơn, bố trí hai lớp khiên chắn.

Như vậy, ngay cả khi lớp khiên đầu tiên bị nổ tung thì cũng không bị tổn thương đến người, sau đó phái người cầm tấm khiên khác đến thay vào là được.

Trương Lương thấy thế thì lập tức ra lệnh cho quân lính tiếp tục phá núi, lại dựng thêm một giàn giáo khác, và đặt cung nỏ hạng nặng ở hai bên.

Hai bên đều đang sử dụng thủ đoạn của riêng mình nhằm đấu đá lẫn nhau, không ai nhường ai.

Tốc độ dựng tường của người Đảng Hạng cũng vì thế mà bị chậm lại, thế nhưng chưa từng dừng tay.

Độ dài và chiều cao của tường đá cũng chầm chậm tăng lên, không ngừng tiến lại gần hai bên núi kênh Hoàng Đồng.

Mọi người đều biết, vào lúc tường đá và ngọn núi giao nhau, cũng chính là lúc cuộc tuyệt chiến bắt đầu nổ ra!

Theo như tập tục của Trung Nguyên, hôm nay là đêm giao thừa, nhưng chiến tranh cũng không vì thế dừng lại, thậm chí còn ngày càng khốc liệt hơn.

Trong một khe núi cách kênh Hoàng Đồng hơn trăm dặm, Đường Phi dẫn theo một đoàn nhân viên hộ tống, đi về phía bắc trong làn gió tuyết.

Bọn họ đều đang khiêng những bao hàng trắng trên lưng, mặc lên người những chiếc áo tơi màu trắng.

“Tiểu đoàn trưởng, tuyết ở phía trước lớn quá, đường đi đều bị chôn kín rồi.”

Một lính trinh sát phụ trách dò đường phía trước quay về báo cáo.

Sau khi lập được công hạng nhất, Đường Phi gần đây được đề bạt thành tiểu đoàn trưởng, phụ trách lập lên đoàn trinh sát thứ hai.

Nhưng do Kim Xuyên dạo gần đây chiến sự liên miên, hắn thực sự không tuyển được binh lính tinh nhuệ nào, yêu cầu tuyển mộ của Đường Phi cũng khắt khe y như đoàn trinh sát số 1 của Hầu Tử, vì vậy nên từ khi đoàn trinh sát số 2 được lập nên cho đến nay mới chỉ chiêu mộ được một tiểu đoàn.

Đoàn trinh sát số 2 trước đây luôn ở Đại Tản Quan, nhiệm vụ vận chuyển khinh khí cầu lần này cũng đổ lên đầu họ.

Trong những bao hàng sau lưng bọn họ, đều là đựng túi khí của khinh khí cầu.

Vì để tránh bị quân địch phát hiện, bọn họ không đi đường chính, mà lại lựa chọn đi những con đường hẻo lánh.

“Phía trước có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi không?” Đường Phi hỏi.

“Có một khe núi có chắn gió ạ.” Nhân viên hộ tống đáp.

“Nói đội trưởng hàng số 1, để hắn cho tiểu đội 1 và 2 đi dọn đường đi, những người còn lại thì đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát!”

Mấy ngày nay rơi liên tiếp mấy trận tuyết lớn, trên núi có những nơi tuyết rơi còn dày hơn cả người, những con đường trước đó đều bị tuyết phủ đầy, không cẩn thận chút là bị trượt xuống ngay, vì vậy nên tốc độ di chuyển của đám người Đường Phi vô cùng chậm.

Hàng số 1 không phải vác túi khí, nhiệm vụ của bọn họ là đối phó với những trận chiến có thể xảy ra và thăm dò đường phía trước.

Tuy rằng không phải vác đồ, nhưng những nhân viên hộ tống của hàng số 1 có khi còn mệt hơn những người khác.

Ví dụ như bây giờ, những người khác đều có thể nghỉ ngơi, nhưng bọn họ cần phải đi dọn tuyết, đợi đến khi tuyết được dọn sạch xong, đại đội xuất phát thì họ cũng phải theo sau.

May mắn thay, những nhân viên hộ tống đều sinh ra trong gia đình nghèo, cũng đã từng trải qua nhiều khổ cực nên không có một ai than vãn cả, mọi người đều đang nỗ lực hết sức.

Để có thể đưa khinh khí cầu đến đích nhanh nhất có thể, bọn họ không chỉ di chuyển vào ban ngày, mà trong màn đêm bị tuyết che phủ làm mờ tầm nhìn thì họ cũng không hề dừng bước, cho đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Lúc này, hậu quả của việc mỗi ngày vác nặng việt dã mới được thể hiện ra ngoài.

Nếu như không phải nhân viên hộ tống mỗi ngày kiên trì luyện tập, thì khi bảo họ mang vác vật nặng trong nhiều ngày, với người bình thường thì đã ngã xuống vì kiệt sức từ lâu rồi.

Dưới sự chỉ dẫn của Đường Phi, đoàn lính trinh sát số 2 đã đến một khe núi.

Khe núi này ba mặt được bao quanh bởi núi, đỉnh núi phía sau còn nhô ra hai đến ba mét, trong khe núi không có tuyết cũng không có gió, khiến nơi này trở thành địa điểm lý tưởng để dừng chân.

Mấy ngày gần đây, đoàn trinh sát số 2 hầu như này nào cũng ngủ trong ổ tuyết, mà để tránh bị địch phát hiện ra, bọn họ cũng không dám nhóm lửa.

Mặc dù được che chắn bằng áo mưa, nhưng vào ban đêm, bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Khe núi này là nơi thích hợp nhất để cắm trại kể từ khi đám người bọn họ xuất phát tới bây giờ, Đường Phi muốn ra lệnh cho bọn họ ở lại đây một đêm.

Nhưng ngẩng đầu thấy sắc trời vẫn còn sớm, Đường Phi bỏ ngay cái ý nghĩ này mà nói: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau xuất phát, hôm nay vẫn phải di chuyển thêm hai mươi dặm nữa, đến vị trí 17 rồi lại nghỉ ngơi tiếp!”

“Rõ!” đám người nhân viên hộ tống đều đồng thanh đáp, nhao nhao cởi bỏ những gói hàng xuống, ngồi liệt trên mặt đất.

Có không ít người còn cởi cả ủng, mặt đầy sảng khoái mà xoa bóp chân.

Một mùi thối chân nồng nặc đột nhiên lan tỏa khắp khe núi.

Ủng của bọn họ đều được làm từ da bò, tuy là chống nước, nhưng không hề thoáng khí, khi mà liên tục đi đường mấy ngày liền, ủng của bọn họ đều đẫm mồ hôi.

“Giá mà vào lúc này được nhóm lửa hơ hơ chân thì tuyệt quá rồi!”

Một nhân viên hộ tống không nhịn được nói.

Cậu bé nhân viên hộ tống này mới mười lăm tuổi, đi liên tục mấy ngày trời rồi, chân của cậu bé đều bị ma sát cọ rách hết rồi,

“Cố nhịn thêm chút nữa đi, chúng ta đã đi được hơn nửa chặng rồi, đi thêm vài ngày nữa là tới kênh Hoàng Động, đến lúc đó là cậu có thể nghỉ ngơi mấy ngày!”

Một nhân viên hộ tống nhiều tuổi tác khá lớn xoa đầu cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi: “Chúng ta không thể nhóm lửa được, ngộ nhỡ bị địch phát hiện ra thì không hay!”

“Cháu hiểu rồi, Đạt thúc.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cười cười đáp: “Cháu chỉ là nói bừa thôi.”

“Nào, lại đây ăn chút màn thầu.” Người nhân viên hộ tống trung niên lấy từ trong tay ra một cái màn thầu: “Ta để nó ủ trong vòng tay đấy, vẫn còn nóng đây này!”

“Cảm ơn Đạt thúc!” cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi nhận lấy chiếc màn thầu cắn một miếng, sau đó thì nhổ ra ngoài: “Đạt thúc, vừa nãy thúc sờ vào chân rồi đúng không?”

Tất cả nhân viên hộ tống xung quanh đều cười phá lên.

Người nhân viên hộ tống trung niên ngửi thử tay mình, hơi xấu hổ, đi sang một bên bốc lên một nắm tuyết rửa tay, sau đó lấy lại màn thầu từ tay của cậu thiếu niên, lại đưa cho cậu một cái khác: “Cháu ăn cái này.”

Nói xong, người nhân viên hộ tống trung niên ngồi xổm xuống, nhặt miếng màn thầu mà cậu nhóc vừa nhổ ra, không hề để tâm mà nhét vào trong miệng.

“Đạt thúc, nó bẩn rồi.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cau mày lại.

“Nhóc con, cái này có gì bẩn đâu chứ.” Đạt thúc không hề để tâm nói: “Cháu quên là chúng ta những năm trước kia đã trải qua ngày tháng như nào rồi sao? Lúc đó đừng nói là màn thầu trắng, cho dù có người cho ta một ngụm cháo ngũ cốc, ta cũng dập đầu cảm tạ người ta kìa.”

Tiếng cười của những người nhân viên hộ tống xung quanh đều dừng lại, người nhân viên hộ tống trẻ tuổi cũng hổ thẹn mà cúi đầu xuống.

Cậu tuy rằng mới mười mấy tuổi, nhưng cậu là người đã từng chịu đựng qua gian khổ, phụ thân cậu mấy năm trước đã chết trên chiến trường, mẫu thân của cậu một mình nuôi cậu và hai em, từng có thời điểm, cậu đói đến mức đến hoa mắt, nhìn thấy chân bàn cũng muốn gặm mấy miếng.

Nếu không phải mẫu thân của cậu sau này tìm được công việc ở nhà máy dệt, thì gia đình cậu thật không biết là đã chết đói mấy người rồi.

Kết quả là cậu bây giờ lại chê cái màn thầu trắng có mùi hôi.

Người nhân viên hộ tống vừa chuẩn bị mở miệng nói thì chợt nhìn thấy cách đó không xa, có một người đột nhiên đứng dậy giữa làn tuyết!

Advertisement
';
Advertisement