Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mặc dù Quan Hạ Nhi có thể trực tiếp dẫn binh lên phía Bắc, nhưng Cửu công chúa dù sao cũng là Hoàng đế của Đại Khang mới, theo quy tắc, đại quân xuất phát nhất định phải có thánh chỉ và binh phù của Hoàng đế mới được.

Bằng không ai muốn điều binh thì cứ điều, quyền lực rất nhanh sẽ hỗn loạn.

Quan Hạ Nhi không hiểu những điều này, lại lo lắng cho Kim Phi, không nghĩ đến điều này.

Đường Đông Đông mặc dù từng đọc sách, nhưng cô ấy cũng là lần đầu tiên dẫn binh ra chiến trường, không biết những quy tắc này.

Lúc này, vai trò của Triệu Nhạc bắt đầu được thể hiện ra.

Ông ta nhân lúc Quan Hạ Nhi trở về sắp xếp cho con cái, âm thầm nhắc nhở cho Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông lúc này mới dẫn người đi tìm Cửu công chúa, với thân phận quân Nương Tử thứ hai của thống soái, xin phê chuẩn xuất quân.

Cửu công chúa lúc này vẫn không muốn đồng ý để Quan Hạ Nhi đi Hi Châu, nhưng cô ấy biết mình ngăn cản không được, chỉ có thể giao thánh chỉ và binh phù cho Đường Đông Đông.

Trong đêm đó, quân Nương Tử dưới sự chỉ huy của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đã chạy đến bến tàu Kim Xuyên.

Họ sẽ gặp nhau ở bến tàu Kim Xuyên và ngồi Trấn Viễn số 2 đến Đại Tản Quan, sau đó sẽ đi theo đội quân lớn do Trịnh Phương và hành quân về phía Bắc.

Cửu công Chúa đứng ở trên đài cao của làng, liên tục nhìn theo đoàn quân hoàn toàn ra khỏi làng mới trở về.

....

Kênh Hoàng Đồng.

Qua mấy ngày làm thêm giờ, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đã xây lại xong bức tường đá bị phá hủy trước đó, nơi lỏng lẻo cũng tiến hành củng cố lại, sau đó lại tiếp tục xây dựng thành trì một cách không ngừng nghỉ.

Để phòng ngừa quân Thục phái người mai phục phá hủy như trước đây, Lý Lăng Duệ sắp xếp ba nghìn binh sĩ tinh nhuệ dọc theo dưới chân bức tường đá, bao quanh cả ba tầng ở trong và ba tầng ở ngoài của bức tường.

Trong tình hình này, đừng nói là lính trinh thám, thậm chí là con chuột cũng đừng mơ tưởng có thể lẻn xuống phía dưới bức tường đá.

Không chỉ như vậy, Lý Lăng Duệ vì tăng nhanh tiến độ thi công, lại cử thêm nhiều binh sĩ đi lên bức tường đá.

Từ trên cao nhìn xuống, trên đỉnh của bức tường đá gần như đông nịch người.

Lạch cạch, tiếng đập đá kéo dài cả ngày lẫn đêm.

Thấy bức tường đá ngày càng dựa sát vào kênh Hoàng Đồng, Trương Lương cũng không thể ngồi yên được.

“Khi nào khinh khí cầu có thể gửi đến đây?”

Mật thám của đất Tần sớm đã xác nhận, người Đông Man trước đây chỉ tặng hai con chim Hải Đông Thanh cho Tần vương.

Trong đó có một con đã bị nổ thương ở núi Ô Đầu, người thuần hóa chim ưng cũng bị nổ chết, sau đó con Hải Đông Thanh đó không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nói cách khác, trong tay Tần Vương hiện tại chỉ còn lại có một con Hải Đông Thanh.

Theo tính cách xem trọng mạng sống của Tần vương, Trương Lương không tin rằng ông ta sẽ dám gửi con Hải Đông Thanh quan trọng này đến tiền tuyến.

Thực ra, dù cho gửi đi, Trương Lương cũng không quan tâm.

Anh ta đã ra lệnh dùng khinh khí cầu đổi mạng Hải Đông Thanh, để phi thuyền chở khinh khí cầu từ Đại Tản Quan bay thẳng đến kênh Hoàng Đồng.

Cho dù Tần vương đưa Hải Đông Thanh đến tiền tuyến, thì nó có thể ngăn cản được mấy phi thuyền chứ?

Dựa vào tốc độ của phi thuyền, dù cho là đi ngược gió, có lẽ cũng tới kênh Hoàng Đồng từ lâu rồi, kết quả cho đến bây giờ vẫn chưa tới.

“Đại soái, ta đang định báo cho huynh.”

Hàn Phong nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Ta vừa nhận được tin, trạm tiếp tế cho chúng ta bị tập kích bất ngờ, kho hàng tiếp tế trạm số 1,2,4,6,7 đều bị đốt rụi rồi...”

“Sao có thể như vậy chứ?” Trương Lương vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ngay cả Kim Phi cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.

Phi thuyền cần dầu hỏa để vận hành động cơ hơi nước, khinh khí cầu cũng cần dầu hỏa mới có thể bay lên không trung.

Nhưng bởi vì khả năng chở hàng có giới hạn, phi thuyền và khinh khí cầu bay lên một khoảng thời gian cần phải cần bổ sung dầu hỏa.

Nếu không có dầu hỏa, phi thuyền và khinh khí cầu chỉ là đồ trang trí thôi.

Trước đây, sau khi tiêu cục Trấn Viễn chiếm lĩnh phía tây đất Tần, đã thiết lập rất nhiều trạm tiếp tế từ Đại Tản Quan đến Hi Châu này, dữ trữ trước rất nhiều vật tư.

Khi thương hội Kim Xuyên và đội vận chuyển đến Đảng Hạng, có thể ở trạm tiếp tế nghỉ ngơi một chút.

Sau này, tiêu cục Trần Viễn từ đất Tần lui về Xuyên Thục, trạm tiếp tế đa số cũng rút lui theo về, chỉ giữ lại một số trạm tiếp tế ở những chỗ quan trọng, đồng thời cũng tiến hành dời chỗ, làm nơi cung cấp vật tư cho chiến tranh sau này.

Lúc đó, Trương Lương nghĩ quân địch có thể sẽ tập kích ở những trạm tiếp tế này, cho nên trước khi lui về tiêu cục đã dời trạm tiếp tế ban đầu gần đường chính đến những vị trí nguy hiểm, đồng thời ở mỗi trạm tiếp tế đều chế tạo và pháo đài giống nhau.

Không chỉ lắp đặt máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, còn dự trữ trước nhiều lương thực và dầu hỏa đạn dược.

Trương Lương thấy, cho dù Tần vương phái đại quân bao quanh trạm tiếp tế, thì những trạm tiếp tế này cũng có thể kiên trì với thời gian rất lâu.

“Tần vương sai người đốt lửa bốc khói ở lỗ thông gió của các trạm tiếp tế, sau đó sai người mang máy bắn đá ném mạnh vào vò dầu hỏa của trạm tiếp tế.”

Hàn Phong giải thích: “Các huynh đệ bị khói dày đặc xông vào mắt đều không mở ra được, cũng không thấy tình hình ở lỗ thông hơi....”

Nghe Hàn Phong nói như vậy, sắc mặt của đám người Kim Phi cũng trở nên khó coi.

Đốt khói ở trên lỗ thông gió quả thật là một kế hay để đối phó với trạm kiểm soát, trước kia, khi Kim Phi chưa làm ra khinh khí cầu, Trương Lương thường dùng chiêu này để đối phó với những tên thổ phỉ.

Không ngờ rằng bây giờ lại bị Tần vương học được, dùng để đối phó lại mình.

“Không có cách nào bay qua được, vậy thì sai người cõng qua đây!” Trương Lương nói.

“Trịnh tướng quân phái người mang tới rồi, nhưng huynh đệ mang khinh khí cầu tới lại bị chặn ở kênh Cửu Liên.”

Hàn Phong nói: “Tần vương bố trí hơn trăm ngàn đại quân ở kênh Cửu Liên, đại soái, trước kia huynh tới từ kênh Cửu Liên, biết rõ địa hình bên đó, các huynh đệ căn bản tấn công không lại”.

Kênh Cửu Liên nằm ở vị trí cách hơn bảy mươi dặm phía Tây Bắc ở Đại Tản Quan, được tạo thành bởi một ngọn núi nhỏ và khe suối.

Chỉ riêng khe núi lớn thì có chín cái, khe núi nhỏ thì vô số kể, đều là sào huyệt của bọn thổ phỉ có tiếng trong bán kính hàng trăm dặm.

Hơn hai mươi năm trước, một thuộc hạ của Tần vương dâng nạp món quà sinh thần cho ông ta, đi qua kênh Cửu Liên gần đó, bị bọn thổ phỉ này cướp lấy.

Tần vương vô cùng tức giận, ngay lập tức triệu tập mấy trăm ngàn đại quân tiến hành bao quanh diệt trừ.

Nhưng trong kênh Cửu Liên có nhiều khe lớn khe nhỏ, mê cung như nhau, Tần Vương không chỉ tiêu diệt bọn thổ phỉ thất bại, còn bị bọn chúng giết chết mất ngàn người.

Từ đó về sau, thổ phỉ ở kênh Cửu Liên danh tiếng vang xa.

Trong kênh Cửu Liên có một đường mòn thông từ Nam đến Bắc, từ Đại tản Quan đến Hi Châu, nếu đi theo đường mòn này chí ít có thể tiết kiệm được khoảng thời gian là ba ngày.

Nhưng vì bọn thổ phỉ này, nên mấy thương nhân đi bộ thà đi đường vòng hơn ba ngày, chứ không chịu đi đường kênh Cửu Liên.

Sau này, các nhân viên hộ tống đánh Đại Tản Quan, bắt đầu tiến quân vào phía Tây đất Tần, lúc này mới tiêu diệt được bọn thổ phỉ này.

Địa hình của kênh Cửu Liên vô cùng phức tạp với Tần vương, nhưng đối với tiêu cục Trần Viễn có khinh khí cầu mà nói lại là chuyện nhỏ.

Lúc đó, Đại Tráng cũng không phái người đi vào mà sắp xếp mấy chục khinh khí cầu tới oanh tạc, thổ phỉ mới ngoan ngoãn chịu đầu hàng.

Bây giờ, trong số tội phạm lao động cải tạo đào than ở kênh Hoàng Đồng, có không ít thổ phỉ ở kênh Cửu Liên.

“Chẳng lẽ Trịnh Phương không bảo bọn họ mang theo một chút dầu hỏa để dùng lúc khẩn cấp sao? Trương Lương nói: “Nổ tung kênh Cửu Liên cho ông đây không phải là xong sao?”

“Đại soái, huynh cũng biết máy hơi nước đều làm từ sắt, rất nặng, các huynh đệ vì nhanh chóng đưa đồ tới, vác trên vai đều là khinh khí cầu, không vác máy hơi nước, gần đây kênh Cửu Liên gió rất to, khinh khí cầu cũng mãi không tìm được hướng gió thích hợp...”

Hàn Phong trả lời trong bất lực.

Advertisement
';
Advertisement