Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Con đường phía trước đã được mở ra, cũng không cần phải đuổi theo đến cùng nữa, mau đi thôi!"

Bây giờ Quan Hạ Nhi một lòng chỉ nghĩ đến Kim Phi, cô muốn đi cứu Kim Phi càng sớm càng tốt.

Những binh lính may mắn sống sót của Tần vương đã phân tán ở các khe núi, nơi xa nhất cách đó vài dặm, phi thuyền chỉ mất vài phút để bay đến đó, nhưng nếu phái người đi chém thêm một nhát thì vẫn còn cần phải leo qua mấy ngọn núi lớn nhỏ, chỉ riêng việc đi đường e rằng cũng mất tới một hai giờ.

Hơn nữa nếu đuổi cùng giết tận rồi lại từ khe núi quay lại, ít nhất cũng phải mất vài giờ.

Quan Hạ Nhi không muốn chờ dù chỉ một giây.

“Trịnh đại ca, có thể để phi thuyền bay đến kênh Hoàng Đồng trước không?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Không thể," Trịnh Phương trả lời: "Các điểm tiếp tế của chúng ta đều đã bị người của Tần vương đột kích phá bỏ gần hết. Gần đây gió đã thổi ngược về phương nam, phi thuyền không chỉ bay về phía bắc chậm, mà còn phải tiêu tốn lượng dầu hỏa gấp mấy lần lúc bay thuận chiều gió, cho dù trong giỏ không mang theo thứ gì khác, chỉ dùng dầu hỏa cũng không thể bay xa được.”

"Vậy số dầu hỏa hiện tại chúng ta mang theo có đủ dùng không?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Phu nhân yên tâm, đoàn hậu cần có một tiểu đoàn chuyên dụng để vận chuyển dầu hỏa nhất định sẽ đủ." Trịnh Phương trả lời.

"Vậy thì giữ lại mấy chiếc phi thuyền, đừng cho hạ cánh, cho chúng bay về phía trước dò đường đi." Quan Hạ Nhi nói.

Cuộc phục kích của quân Tần vương tuy thất bại nhưng cũng đã khiến họ phải trễ nãi rất nhiều thời gian.

Quan Hạ Nhi không muốn lãng phí một giây nào nữa.

"Tuân lệnh!" Trịnh Phương chào một cái: "Ta sẽ ngay lập tức truyền lệnh cho mọi người mau sớm di chuyển."

“Thấm Nhi cô nương, cô thay bộ quần áo này đi.”

A Liên đưa cho Thấm Nhi một bộ y phục của nhân viên hộ tống.

Thấm Nhi muốn đi cùng Quan Hạ Nhi, mặc trang phục giống với các quân Nương Tử, cũng có thể tránh tai mắt của kẻ thù.

“Được!”

Thấm Nhi gật đầu, nhận lấy y phục.

A Liên ngoắc tay, sau đó một số nữ hộ tống ngay lập tức chạy tới rồi dùng vải thô vây lại xung quanh.

Nhân lúc Thấm Nhi đang thay quần áo, Quan Hạ Nhi hỏi Triệu Nhạc: "Ông Triệu, ông thấy quyết định vừa rồi của ta có đúng không?"

"Phu nhân nói đến việc ngừng truy đuổi phải không?" Triệu Nguyệt hỏi.

"Đúng vậy," Quan Hạ Nhi gật đầu.

"Ta cảm thấy quyết định của phu nhân không có vấn đề gì."

Triệu Nhạc trả lời: "Trước mắt, kẻ địch đã bị tiêu diệt hơn bảy phần. Những người may mắn sống sót thì ít nhiều cũng bị thương, muốn sống cũng khó khăn. Việc ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là tiếp viện cho tiên sinh. Không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những tên bại tướng.

Thứ hai, tiên sinh từng nói rằng, địch chiếm núi cao thì không lên đánh, quân Tần vương ở trong khe núi không có đường lui, nếu chúng ta phái người đuổi cùng giết tận, họ nhất định sẽ nghênh chiến đến cùng, đến lúc đó chúng ta cũng khó tránh khỏi thương vong.

Người của chúng ta vốn đã ít nên không cần ở đây liều mạng với bọn họ.

Thứ ba, tiên sinh cũng có nói, đạo dụng binh, đánh thành là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách.

Quân Tần vương đã bị bọn Đại Tráng dọa sợ, nếu không có Hải Đông Thanh, bọn họ sẽ không có dũng khí để đánh lại chúng ta.

Sau khi những người này sống sót trở về, nhất định sẽ bẩm báo lại sự việc ngày hôm nay, thủ hạ của Tần vương cũng không phải loại cứng rắn gì, khi Tần vương phái người đến đối phó với chúng ta lần nữa, các tướng lĩnh và những binh sĩ đó sẽ nảy sinh lo lắng, thậm chí muốn kháng lệnh hoặc bỏ trốn.

Một khi có người dẫn đầu, có thể sẽ có nhiều người đi theo, sau đó thậm chí không cần chúng ta ra tay, quân Tần Vương tự khắc cũng trở nên hỗn loạn.”

"Có lý." Quan Hạ Nhi gật đầu tán thành.

Cô không đuổi đánh đến cùng chỉ vì không muốn lãng phí thời gian, nên cô lo lắng Triệu Nhạc sẽ trách cô cố ý không đuổi theo.

Không ngờ Triệu Nhạc lại có thể từ đó giải thích được nhiều chân lý như vậy. Sau khi Thấm Nhi thay xong quần áo, cả đội lại bắt đầu lên đường.

Sau khi đi về phía trước thêm một giờ nữa, họ gặp được quân Phạm Gia do Phạm Hải Châu dẫn đầu.

Anh ta đến Đại Tản Quan sớm hơn Quan Hạ Nhi, sau đó được Trịnh Phương giao cho nhiệm vụ hộ tống phi thuyền, kết quả là anh ta bị mắc kẹt kênh Cửu Liên.

Thời gian gần đây, quân Tần vương đã phát động hàng chục cuộc tấn công lớn nhỏ nhằm vào bọn họ, mặc dù lần nào chúng cũng bị đẩy lùi, nhưng tận bây giờ họ vẫn bị mắc kẹt ở kênh Cửu Liên.

Vừa nghe thấy tiếng nổ từ phía sau truyền tới, cộng với việc nhìn thấy khinh khí cầu từ phía sau bay lên qua kính viễn vọng, quân Phạm Gia và đội hộ tống đã nhanh chóng tới tiếp viện.

"Trịnh tướng quân, các người mới vừa trúng mai phục của Tần vương sao?"

Phạm Hải Châu chào Trịnh Phương rồi lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, có ai bị thương không?"

"Chúng ta có phi thuyền, bọn chúng lại không chuẩn bị chim ưng, nếu đánh nhau chuyện gì sẽ xảy ra?"

Trịnh Phương không khỏi đắc ý nói: “Ngoại trừ lần đánh lén đầu tiên của bọn chúng, ông đây không những không tổn thất mạng nào, mà còn làm nổ chết hơn phân nửa bọn chúng. Nếu như không phải phu nhân sợ nếu còn đánh tiếp sẽ trì hoãn mọi chuyện, ông đây nhất định sẽ không tha cho một tên nào hết!"

"Bệ hạ ngự giá thân chinh sao?" Phạm Hải Châu có chút ngạc nhiên.

Anh ta chưa từng gặp Quan Hạ Nhi nên tưởng rằng Cửu công chúa mới là đệ nhất phu nhân của Kim Phi.

Cũng chỉ có Cửu công chúa mới xứng với Kim Phi.

"Không phải bệ hạ, là phu nhân Hạ Nhi!"

Trịnh Phương lén lút chỉ vào Quan Hạ Nhi, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân Hạ Nhi là đệ nhất phu nhân do tiên sinh cưới hỏi đàng hoàng. Mặc dù cô ấy không thường xuất hiện nhưng cô ấy có địa vị rất quan trọng trong lòng tiên sinh! Cuộc hành quân lần này là do phu nhân dẫn quân đấy.”

"Đa tạ Trịnh tướng quân đã nhắc nhở!"

Phạm Hải Châu ôm quyền hướng về phía Trịnh Phương, vô cùng cảm kích.

Anh ta từng đi theo Phạm tướng quân và tiếp xúc với không ít danh tướng, biết rất rõ các gia tộc tranh đấu tàn khốc đến mức nào.

Bây giờ đã đoàn tụ với Trịnh Phương, quân Phạm Gia nhất định phải cùng đại quân phối hợp hành động.

Quan Hạ Nhi chính là người dẫn quân lần này, nếu nghe được lời anh ta vừa nói thì anh ta và quân Phạm Gia sẽ gặp phiền toái.

Vì vậy Phạm Hải Châu rất cảm kích Trịnh Phương đã nhắc nhở.

Trịnh Phương gật đầu: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp phu nhân Hạ Nhi!”

“Được!” Phạm Hải Châu nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo rồi đi theo phía sau.

"Đừng căng thẳng. Phu nhân Hạ Nhi bản tính lương thiện. Chỉ cần ngươi không nói xấu tiên sinh, cô ấy chắc chắn sẽ không làm khó ông."

Trịnh Phương nhìn ra Phạm Hải Châu căng thẳng nên mỉm cười an ủi.

Nhưng Phạm Hải Châu không khỏi lo lắng vì lời nói hớ hênh vừa rồi.

Đi theo Trịnh Phương đến chỗ Quan Hạ Nhi, Phạm Hải Châu còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Nhạc đã nhảy xuống ngựa.

Phạm Hải Châu không biết Quan Hạ Nhi, nhưng anh ta biết Triệu Nhạc.

Lần đầu tiên gặp ông ta là lúc anh ta gia nhập quân Phạm Gia.

"Triệu tiên sinh, sao ông lại ở đây?" Phạm Hải Châu kinh ngạc.

Triệu Nhạc cũng mặc đồng phục hộ tống, vừa rồi Phạm Hải Châu chỉ tập trung vào Quan Hạ Nhi, nên không chú ý tới Triệu Nhạc.

Advertisement
';
Advertisement