Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Có lẽ bởi vì vừa rồi nhầm lẫn nên A Quyên hơi căng thẳng, dù cầm súng nhắm mấy phút nhưng vẫn không thể bình tĩnh.

Kim Phi không thúc giục, đồng thời ra hiệu cho những người khác cũng không được thúc giục.

A Quyên dần dần bình tĩnh trở lại, hơi thở cũng dần trở nên nhẹ nhàng.

Bùm!

Với tiếng súng vang lên, Kim Phi nhìn thấy một tia lửa bùng lên từ viên đá đỏ.

Những tia lửa lóe lên, để lại một cái hố to bằng ngón tay trên đá!

“Tốt!”

Kim Phi không nhịn được vỗ vai A Quyên động viên: “Bắn tốt lắm!”

Tuy rằng lần này cô ấy vẫn chưa bắn trúng vết trắng, chỉ bắn vào góc dưới phía bên phải của viên đá đỏ, vẫn còn kém xa so với khi Kim Phi bắn, nhưng vẫn khiến Kim Phi phấn khích!

Mặc dù mặt hòn đá đỏ to như bức tường nhưng cách đây hơn hai trăm thước.

Khoảng cách xa như vậy đã vượt qua rất nhiều súng trường thông thường, Kim Phi cũng không thể đảm bảo lần nào cũng có thể bắn trúng viên đá đỏ, nhưng A Quyên đã bắn trúng nó ở phát thứ hai, điều đó đủ để thể hiện tài năng bắn súng của cô ấy!

Mặc dù được các ‘nữ lưu manh’ ở núi Thiết Quán nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng A Quyên vẫn hơi hướng nội. Nên khi bị Kim Phi vỗ nhẹ lên vai, cô ấy vẫn hơi ngượng ngùng, đỏ mặt, nói bé: “Ta cũng không biết đây có phải là mơ không...”

“Vậy thử lại đi!” Kim Phi nhét thêm một viên đạn vào tay A Quyên.

Sắc mặt A Quyên càng đỏ hơn, cô ấy không dám nhìn những người khác, nhanh chóng nhận đạn rồi lại nhặt khẩu súng trường lên.

Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần này hiển nhiên A Quyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút để chuẩn bị trước khi bóp cò lần nữa!

Nhưng lần này cô ấy cũng không bắn trúng viên đá đỏ mà còn trượt xa hơn so với lần đầu.

Điều này khiến A Quyên rất bực bội, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.

"Không sao đâu, cô mới bắn súng nên vẫn chưa quen lắm, cứ luyện tập thêm vài lần nữa thì sẽ ổn thôi!"

Kim Phi lại lấy ra một viên đạn nữa, đưa qua: "Đây, thử lại lần nữa!"

"A Quyên, không sao đâu, thử lại đi!"

Tả Phi Phi cũng cổ vũ cô ấy.

A Quyên hừ nhẹ rồi nhận lấy viên đạn.

Lần này Kim Phi không dùng kính viễn vọng nhìn tảng đá đỏ nữa mà quay đầu nhìn A Quyên.

Sau đó y phát hiện ra vấn đề - tư thế bắn của A Quyên không đúng!

Kim Phi nhẹ nhàng vỗ vai A Quyên: "Chờ một chút!"

A Quyên nhả cò súng, lo lắng nhìn Kim Phi.

"Đưa súng cho ta!" Kim Phi nhận lấy khẩu súng trường từ tay A Quyên, trình diễn lại quy trình ngắm bắn cho A Quyên một lần nữa, sau đó nói: "Ngắm bắn chuẩn phải như thế này, báng súng phải áp chặt vào vai, nếu như đau thì khoác thêm hai lớp quần áo lên vai!”

Để tăng tầm bắn của khẩu súng này, khi Kim Phi chế tạo đạn, y đã đổ nhiều thuốc súng hơn, kích thước của viên đạn cũng lớn hơn so với súng trường thông thường ở đời trước và độ giật cũng lớn hơn.

Có lẽ vừa rồi khi nổ súng A Quyên đã bị thương, nên giữa báng súng và vai của cô ấy có một khoảng cách ngắn.

Thời điểm mồi đạn phát nổ sẽ tạo ra lực giật cực lớn, nếu không giữ chắc báng súng, họng súng sẽ dễ bị chệch hướng!

Dù khi bắn, nòng súng chỉ lệch một chút, viên đạn khi bay vài trăm mét cũng có thể trượt hàng chục mét!

Ở đời trước, khi tân binh mới nhập ngũ luyện tập sử dụng súng, đội trưởng sẽ luôn yêu cầu báng súng phải đặt chắc chắn trên vai.

Vì vậy, rất nhiều tân binh khi ngủ không dám nằm nghiêng sang bên phải vì vai phải sưng tấy do báng súng!

Thật ra, có rất nhiều cựu chiến binh sau khi quen với nhịp điệu bắn súng, có thể tìm cách giảm bớt áp lực, không những có thể bắn chính xác mà còn không bị thương ở vai.

Nhưng điều đó đòi hỏi thời gian tích lũy lâu dài và rất nhiều đạn để nạp.

Kim Phi không có nhiều thời gian như vậy, hiện tại cũng không có điều kiện, chỉ có thể nghiêm khắc yêu cầu A Quyên.

Nghe Kim Phi nói xong, Tả Phi Phi nhanh chóng đi vào phòng, lấy ra một bộ quần áo: "Đây, khoác lên vai!"

“Không cần đâu xưởng trưởng, ta không đau!”

A Quyên lắc đầu, lấy khẩu súng trường từ tay Kim Phi, đặt báng súng lên vai cô ấy, sau đó quay lại hỏi: “Tiên sinh, như thế này ạ?”

"Đúng vậy," Kim Phi lại chỉ vào tầm nhìn phía trước: "Đặt má phải của cô vào báng súng, sau đó nhìn từ đây về phía bên kia. Mắt, tầm nhìn phía trước và mục tiêu phải thẳng hàng!"

"Được!" A Quyên gật đầu, lại nhắm theo yêu cầu của Kim Phi.

Một lát sau, cò súng đã được kéo ra!

Vừa rồi, Kim Phi không nhìn hòn đá đỏ mà đang nhìn A Quyên.

Vào lúc bắn, y thấy rõ vai phải của A Quyên bị báng súng đánh bật ra sau, nhưng A Quyên chỉ khẽ cau mày, không kêu đau, thậm chí không nhìn vào vai cô ấy mà chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Thật ra đây mới là tố chất mà xạ thủ nên có, vừa rồi Kim Phi bị giật lùi, mất đi mục tiêu, nếu thật ra chiến trường, nói không chừng đã chết rồi.

Lúc này A Quyên đã cất súng, Kim Phi đang muốn xem kết quả thì nghe thấy Hầu Tử kêu: "Trúng rồi, cách mục tiêu không xa!"

Kim Phi nhanh chóng cầm kính viễn vọng lên nhìn, quả nhiên y nhìn thấy một vết đạn mới cách vết trắng không xa!

Phát súng đầu tiên có thể là mơ, nhưng lần này không thể là mơ được!

"A Quyên, cô thật lợi hại!" Kim Phi không khỏi khen ngợi.

A Quyên có chút xấu hổ khi được khen ngợi, nhưng trong mắt lại tràn đầy hưng phấn!

Mặc dù uy lực của súng kíp rất lớn nhưng độ chính xác của nó không thể so sánh với cung nỏ, A Quyên vẫn luôn hối hận, cô ấy vẫn luôn muốn đề nghị với Kim Phi rằng có thể kết hợp sức mạnh của súng kíp với độ chính xác của cung nỏ để tạo ra một loại vũ khí mới.

Nhưng vì tính cách hướng nội nên cô ấy chưa đủ dũng khí để nói với Kim Phi, đột nhiên hôm nay Kim Phi lại gọi cô ấy đến thử súng.

Khẩu súng này giống với tưởng tượng của cô ấy, thậm chí còn hoàn hảo hơn, khiến cô ấy có cảm giác mình nghĩ giống Kim Phi.

“Qua đây!”

Kim Phi lấy hết đạn trong túi ra.

A Quyên khẽ gật đầu nhặt khẩu súng trường lên.

Phát súng thứ năm!

Phát súng thứ sáu!

...

A Quyên bắn liên tiếp mấy phát nữa, cho đến khi hết số đạn mà Kim Phi đã lấy ra mới dừng lại.

Đặt súng xuống, A Quyên bật khóc.

Kim Phi nói rằng chỉ cần cô ấy dùng những viên đạn này bắn trúng điểm trắng thì khẩu súng này sẽ thuộc về cô ấy.

Nhưng cô ấy đã bắn hết đạn nhưng không một viên nào trúng điểm trắng!

Kim Phi sợ nhất là con gái khóc, đặc biệt cô gái này còn khóc vì y.

Nhìn thấy nước mắt A Quyên không ngừng chảy xuống, Kim Phi có chút hoảng sợ.

Nhưng hiện tại y và A Quyên đang có mối quan hệ cấp trên cấp dưới, y không thể an ủi A Quyên như đã an ủi Quan Hạ Nhi.

Đang suy nghĩ nên nói gì bèn nghe thấy Tả Phi Phi nói: "Đừng khóc nữa! Hiện tại cô là quân nhân, quân nhân chỉ có thể chảy máu, không được khóc!"

A Quyên nghe Tả Phi Phi nói, vội vàng giơ tay áo lên lau mặt, kìm nước mắt, sau đó cầm súng trường bằng hai tay bất đắc dĩ trả lại cho Kim Phi.

Nhưng Kim Phi không nhận lấy, nói: “Tạm thời cô có thể giữ lại, sau này ta tìm được người phù hợp hơn sẽ quay lại lấy.”

Thật ra hiện tại Kim Phi đã hơi hối hận về lời hứa vừa rồi.

Advertisement
';
Advertisement