Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nghe mệnh lệnh của Trần An Tiệp, thế tấn công của quân Tần Vương càng trở nên ác liệt hơn.

Ở bên khác, Lý Lăng Duệ cũng ra quyết định y như vậy.

May mắn thay, Kim Phi vừa xuất hiện, nhuệ khí đã được nâng lên, quân Thục liều chết giữ vững phòng tuyến.

Thấy chiến sự đã tạm thời ổn định, Kim Phi lập tức xoay người, quay về chế tạo đạn cho súng trường.

Thực ra sĩ khí của binh lính chính là một loại máu dũng cảm, khi thương vong ngày càng nhiều, đạn dược ngày càng ít, tinh thần của quân Thục sẽ dần sa sút.

Mặc dù Kim Phi luôn ở trong nhà đá làm đạn, nhưng đã bố trí cận vệ chú ý đến chiến trường, nếu thấy tình hình chiến trường có dấu hiệu sụp đổ, cận vệ nhanh chóng đi báo cho Kim Phi biết.

Kim Phi đi lên xem xét tình hình trận chiến, sau đó quay đầu nhìn hướng gió của lá cờ trên cột cờ và vị trí của mặt trời, trong đầu suy nghĩ một lúc, rồi ra dấu cho cận vệ sau lưng.

Một lúc sau, hai luồng khói báo động từ bãi đất trống trên sườn núi bắn lên trời, một đen một đỏ.

“Các huynh đệ, kiên trì giữ vững, tiên sinh đã đốt khói báo động, quân tiếp viện sẽ đến nhanh thôi!”

Dù là quan văn thư hay là chính trị viên họ đều lao ra tiền tuyến để cổ vũ quân Thục.

“Haha, ta nói đúng mà, nhất định sẽ có quân tiếp viện!”

“Các huynh đệ, đừng hoảng sợ, chờ quân tiếp viện của chúng ta đến, bọn họ sẽ xong đời!”

“Lão Trương, ngươi phải kiên trì, quân tiếp viện đang tới, chúng ta có thể báo thù cho ca ca ngươi!”

Quân Thục vốn đã kiệt sức, nhìn thấy khói lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng vẻ mặt Trương Lương và Hàn Phong vẫn đầy lo âu như cũ.

Mấy ngày trước thủ hạ của Hàn Phong đã báo cáo về vị trí của quân tiếp viện, theo vị trí lúc đó, cho dù đám người Quan Hạ Nhi không ăn không ngủ, dốc toàn lực đi đường, nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới đến được đây.

Trương Lương vẫn luôn phụ trách quân vụ, hiểu rất rõ binh quyền dưới trướng Kim Phi, trừ đám người Quan Hạ Nhi, Kim Phi đã không còn quân tiếp viện nào khác.

Vì vậy cả Trương Lương và Hàn Phong đều cảm thấy Kim Phi đốt khói báo động là để phô trương thanh thế, mục đích là để nâng cao tinh thần.

Theo Trương Lương thấy, biện pháp này căn bản không thể giải quyết được vấn đề gì cả, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời trì hoãn mà thôi, sớm hay muộn kẻ địch vẫn sẽ tấn công.

Sự thật đúng như Trương Lương dự đoán, hai đống khói đã cháy hết, cột khói đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng ngay cả bóng dáng của quân tiếp viện cũng không thấy đâu.

Lúc này chỉ còn chưa đầy 5.000 quân Thục có thể tiếp tục chiến đấu, cả Đại Tráng và Trần Phượng Chí đều sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

Một khi rút lui vào sườn núi, quân Thục sẽ không còn chỗ để rút lui!

Trận chiến kéo dài đến giữa buổi chiều, các binh lính nữ của đội súng kíp ở phía Bắc bắt đầu cạn kiệt thuốc nổ, lúc đầu mọi người còn có thể hạ gục từng quân, nhưng sau vài phút, thuốc súng của mọi người đều cạn kiệt.

Bất đắc dĩ, Đại Tráng chỉ có thể phái người đến xin lệnh rút lui, từ Kim Phi và Hàn Phong.

Cho đến bây giờ, ngoại trừ binh lính nữ súng kíp, hầu như toàn bộ quân Thục đều thương tích đầy mình, phải dựa vào đội súng kíp chống đỡ.

Bây giờ thuốc nổ đã dùng hết, súng kíp đã trở thành vật trang trí.

Nếu không có hỏa lực áp chế, quân Thục sẽ không cầm cự được.

Dựa theo tình hình chiến trận trước mắt, Trương Lương chỉ có thể đồng ý cho Đại Tráng rút lui.

Đại Tráng vừa rút lui, phía Bắc sẽ không còn gì che chắn nữa, Trần Phượng Chí ở phía Nam cũng phải rút lui theo Đại Tráng.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Trương Lương cũng biết Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ thừa dịp đuổi giết.

Trương Lương suy đi nghĩ lại, cuối cùng ra lệnh tử thủ.

Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ tới, là thuốc nổ của đội súng kíp ở phía Bắc đã cạn kiệt, trước khi lính truyền lệnh kịp chạy đến tiền tuyến.

Vốn dĩ tiếng súng dày đặc ngày càng thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn im lặng.

Các binh lính nữ của đội súng kíp không kịp rút lui đổi người, cũng không có ai có thể thay thế họ, chỉ có thể rút đao tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, tuyến phòng thủ của binh lính nữ phụ trách quá dài, không có súng kíp, bọn họ không thể thủ được!

Quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lập tức chớp lấy thời cơ, xông vào phòng tuyến.

Phòng tuyến phía Bắc lập tức trở nên lung lay!

“Xong rồi!”

Đại Tráng cầm hắc đao gãy trong tay, mà lòng như tro tàn.

Trên sườn núi đám người Khánh Mộ Lam và Hàn Phong cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chỉ có Trương Lương xem như còn tỉnh táo, trở tay rút đao: “Ai còn có thể di chuyển, thì đi theo ta!”

Chỉ có một con đường núi nhỏ có thể đi từ chân núi lên sườn núi, đội cận vệ của Kim Phi và đám người Hàn Phong cộng lại cũng được mấy chục người, ngược lại có thể miễn cưỡng phòng thủ.

Mặc dù phải đối mặt với kẻ địch như núi như biển, họ chỉ có thể phòng thủ tối đa mười phút, nhưng Trương Lương thà chết trận, còn hơn bị người Đảng Hạng bắt sống.

“A Mai, A Kiều, chúng ta cũng đi hỗ trợ!”

Khánh Mộ Lam rút ra bội đao, dẫn cận vệ đuổi theo Trương Lương.

Tả Phi Phi nhìn về phía sau sân nhỏ, muốn nhìn Kim Phi lần cuối, nhưng không thấy y.

Kim Phi vẫn đang chế tạo đạn trong nhà đá, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy A Quyên đang gác cửa.

“Đương gia, kiếp sau gặp lại!”

Trong lòng Tả Phi Phi thầm nói lời tạm biệt với Kim Phi, rút ra súng kíp bên hông, không chút do dự đi về phía đường mòn.

Nhưng ngay lúc này, Trương Lương đột nhiên thấy phía Bắc truyền đến tiếng nổ dữ dội.

Sau đó, trên bầu trời phía Bắc xuất hiện ánh lửa.

Trương Lương đã quá quen với loại lửa này, là do gói thuốc nổ phát nổ.

Vị trí ánh lửa cao như vậy, chỉ có thể giải thích, nó xảy ra ở độ cao lớn.

Nghĩ đến đây, Trương Lương không kịp canh giữ đường núi, nhanh chóng nheo mắt nhìn về phía Bắc.

Chỉ thấy trên bầu trời phía Bắc, mơ hồ xuất hiện một đốm đen.

Trương Lương vội càng cầm ống nhòm, chĩa vào đốm đen kia.

Một lúc sau, người có thể bình tĩnh đối mặt với sinh tử như Trương Lương, cũng đã rơi nước mắt.

Nhưng đám người Hàn Phong cũng không cười nhạo anh ta, thậm chí cũng chẳng có ai chú ý đến vẻ mặt của Trương Lương, lúc này trong mắt bọn họ chỉ có đốm đen kia!

Bởi vì đốm đen nho nhỏ kia, chính là khinh khí cầu!

Phía trên còn in ký hiệu của tiêu cục Trấn Viễn.

Mà vụ nổ vừa rồi chính là khinh khí cầu lấy mạng đổi mạng với chim ưng phát ra!

“Quân tiếp viện đến, quân tiếp viện của chúng ta tới rồi!”

Nhân viên hộ tống sau lưng Trương Lương gào to, đến mức gân trên cổ anh ta nổi lên!

Lúc này gió từ phương Bắc thổi tới, khinh khí cầu bị gió thổi với tốc độ rất nhanh, không cần dùng ống nhòm cũng có thể nhìn rõ.

“Thì ra chúng ta thật sự có quân tiếp viện!”

“Nhưng mà sao quân tiếp viện lại đến từ phía Bắc?”

“Đừng để ý đến từ nơi nào, chỉ cần quân tiếp viện đến là tốt rồi!”

“Các huynh đệ, quân tiếp viện thật sự đã đến, nếu kiên trì thêm một thời gian nữa, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Người Đảng Hạng có chim ưng, khinh khí cầu có thể bay đến không?”

“Cũng không phải chim ưng trên núi đá, khắp nơi đều có, vì thế chim ưng của người Đảng Hạng cũng không nhiều lắm!”

“Ở đây chúng ta có nhiều khinh khí cầu như vậy, cho dù một quả khinh khí cầu đổi lấy một con chim ưng, cũng có thể khiến chim ưng của người Đảng Hạng nổ đến mức phát sáng!”

“Haha, ta biết Kim tiên sinh không lừa chúng ta mà!”

Advertisement
';
Advertisement