Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

Kim Phi đáp lễ Lão Ưng, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này y đã phải trải qua quá nhiều hy sinh, gặp lại Lão Ưng một lần nữa đã khiến cho sự lo lắng trong lòng của Kim Phi được tan đi rất nhiều.

Ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng như Trương Lương, lúc này cũng nở nụ cười và vỗ mạnh vào bả vai của Lão Ưng.

Nhưng vẻ mặt Lão Ưng lại nặng nề: "Tiên sinh, Lương ca, ta mang đội bay đến Vị Châu, nhưng lại không mang các huynh đệ trở về, phụ sự tin tưởng của tiên sinh và đại soái, xin tiên sinh và đại soái trách phạt!"

Nghe thấy Lão Ưng nói như vậy, bầu không khí vốn đang vui vẻ, lập tức trở nên đông cứng.

“Vào phòng trước rồi nói sau.”

Kim Phi dẫn đầu đi vào phòng chỉ huy.

Lão Ưng chúi đầu đi ở phía sau.

Vào đến phòng chỉ huy, Trương Lương hỏi: “Nói một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.”

Sau đó Lão Ưng kể lại chuyện đã gặp Hải Đông Thanh.

"Ta là đội trưởng đội bay lại không phản ứng kịp thời, chỉ huy các huynh đệ nhảy dù thoát thân, đều là lỗi của ta!"

Lão Ưng quỳ xuống đất với vẻ mặt tự trách, đầu cũng gục xuống đất.

Đôi khi, sống sót trên chiến trường cũng không phải là điều may mắn.

Ví dụ như Lão Ưng, kể từ khi tất cả các đồng đội đều hy sinh, anh ta vẫn luôn sống trong tự trách.

Tự trách mình lúc đó phản ứng quá chậm, nếu nhắc nhở mọi người nhảy dù sớm một chút thì có lẽ đã không có nhiều người chết như vậy.

Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy nâng Lão Ưng lên và hỏi: "Lão Ưng, thật ra ngươi không cần phải tự trách, vì Trần Vĩnh Trạch đã tổ chức phục kích từ trước, cho dù các ngươi có nhảy dù trước thì chỉ sợ cũng khó mà thoát được."

"Đúng rồi, Lão Ưng, ngươi làm thế nào mà có thể chạy về từ đất Tấn?" Thiết Chùy tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Trần Vĩnh Trạch không phái người đuổi bắt ngươi ư?"

Nơi mà đội bay bị tập kích được coi là nằm trong đất Tấn, nếu muốn quay về Xuyên Thục thì phải đi xuyên qua đất Tấn mới được.

Là một người trong nhóm các cựu binh đã xuất ngũ, Thiết Chùy hiểu rất rõ rằng Lão Ưng am hiểu nhất chính là bay, chứ không phải là ẩn nấp và xâm nhập, rất khó có thể né tránh được sự đuổi bắt của Tấn vương.

"Trần Vĩnh Trạch đúng là đã phái người đuổi bắt ta, hơn nữa lúc ta nhảy dù còn bị bong gân chân, suýt chút nữa đã bị bắt, may mà ta gặp được Thấm Nhi cô nương, là cô ấy đưa ta né tránh sự đuổi bắt, lại trèo đèo lội suối để trở về Xuyên Thục, khi đi đến kênh Cửu Liên thì gặp được Hạ Nhi phu nhân," Lão Ưng nói.

“Cái quái gì vậy, ngươi gặp Thấm Nhi ư?”

Đám người Kim Phi càng cảm thấy kinh ngạc.

Họ rất ngạc nhiên khi gặp lại Lão Ưng, nhưng họ không ngờ lại nhận được tin tức của Thấm Nhi.

"Đương gia, nếu không phải có Thấm Nhi cô nương giúp đỡ, có lẽ ta đã không gặp được chàng nữa!"

Quan Hạ Nhi cũng kể chuyện cô gặp được Thấm Nhi.

"Vậy ta phải cảm ơn cô ấy một cách đàng hoàng mới được." Kim Phi hỏi: "Thấm Nhi đâu?"

"Thấm Nhi nói rằng sở trường lớn nhất của cô ấy là dò đường, cho nên không ngồi phi thuyền, ở lại đi cùng với Đông Đông và Trịnh đại ca." Quan Hạ Nhi trả lời.

Lúc trước lúc cùng Cửu công chúa ngồi phi thuyền, Kim Phi đã phát hiện Thấm Nhi không được tự nhiên lắm, chỉ là Cửu công chúa đã lên đó ngồi, cô ấy không còn cách nào khác mà chỉ có thể đi theo.

Thật ra không riêng gì Thấm Nhi, mà cả cao thủ như Bắc Thiên Tầm cũng không thích ngồi phi thuyền.

Bắc Thiên Tầm từng nói chuyện với Kim Phi, nói hơn một nửa bản lĩnh của cô ấy đều nằm trên cơ thể, sau khi hai chân rời khỏi mặt đất sẽ cảm thấy không an toàn.

Thấm Nhi chắc là cũng giống như Bắc Thiên Tầm, chuyện cô ấy không muốn ngồi phi thuyền cũng rất bình thường.

"Lão Ưng, theo kế hoạch, ngày mai hoặc ngày ngày kia các ngươi mới tới, sao lại đến nhanh như vậy?" Trương Lương hỏi.

Ngay cả Kim Phi cũng nhìn sang.

Kế hoạch giấu dầu hỏa và đạn dược của thương hội Kim Xuyên mới vừa được triển khai, còn chưa đến khu vực sa mạc, theo tin tình báo của Kim Phi, nhóm Quan Hạ Nhi lúc này hẳn là vẫn còn đang đi bộ trong sa mạc mới đúng.

Lão Ưng liếc nhìn Quan Hạ Nhi một cái rồi nói: "Phu nhân lo lắng cho cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, cho nên dẫn chúng ta chạy hai đêm, rời khỏi sa mạc trước..."

Nghe Lão Ưng nói như vậy, Kim Phi không khỏi quay đầu liếc nhìn Quan Hạ Nhi một cái.

Lúc vừa mới gặp nhau, Kim Phi đã phát hiện trong mắt của Quan Hạ Nhi đều là tơ máu, y biết dọc đường đi cô không được nghỉ ngơi tốt, nhưng không ngờ là bọn họ đã đi liên tục hai ngày hai đêm rồi.

"Vậy các ngươi có đi đường có thuận lợi không, có gặp phải mai phục không?"

Trương Lương lại hỏi.

Tần vương chắc chắn sẽ không để nhóm người Quan Hạ Nhi thuận lợi tới được kênh Hoàng Đồng, chắc chắn sẽ phục kích bọn họ ở trên đường.

"Chúng ta đã gặp mấy lần, nhưng mới đầu bọn họ không có chim ưng, căn bản không thể làm gì chúng ta, nhưng khi ra khỏi khu vực sa mạc, gặp phải một nhóm quân của Tần vương, không biết bọn họ lấy một đám chim ưng ở đâu ra, cũng may phu nhân đã chuẩn bị trước, chúng ta phải mất bảy chiếc phi thuyền mới có thể nổ chết chúng nó!"

Lão Ưng trả lời.

"Ta còn tưởng là Lý Lăng Duệ chỉ còn lại có hai con chim ưng," Trương Lương lạnh lùng nói: "Lý Lăng Duệ lại hào phóng như thế!"

Khi quân Thiết Lâm mang theo khinh khí cầu đánh đến, trong đoàn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ có hai con chim ưng bay ra, lúc đó Trương Lương nghĩ rằng những con chim ưng còn lại đều bị khinh khí cầu tiêu diệt hết rồi, bây giờ mới biết được thì ra là bọn chúng đã cho quân của Tần vương mượn để đi phục kích nhóm người Quan Hạ Nhi.

"Không phải Lý Lăng Duệ hào phóng, mà là hắn sợ Hạ Nhi tỷ tỷ, không ngờ Khánh Hoài ca ca sẽ đưa quân Thiết Lâm từ phía bắc đánh tới." Khánh Mộ Lam nói.

"Đúng vậy," Trương Lương gật đầu: "Nếu Lý Lăng Duệ biết Khánh hầu từ phương bắc tới thì cho dù Trần An Tiệp có nói gì thì hắn cũng sẽ không cho mượn chim ưng!"

"Đúng rồi, đương gia, trên đường đi chúng ta đã gặp được quân Tần vương đang chạy trốn."

Quan Hạ Nhi yếu ớt liếc nhìn Kim Phi một cái: "Lúc đó ta nghĩ không có nhân lực để đi chiêu mộ đầu hàng, cho nên mới để tiểu đoàn số 1 ở lại, cho nổ tung toàn bộ bọn chúng... Nếu chàng cảm thấy có gì không ổn thì bây giờ phái người đi ngăn cản có lẽ là còn kịp."

Lúc đó trong lòng Quan Hạ Nhi đang lo lắng cho Kim Phi, vừa tức giận vì quân Tần vương vây đánh Kim Phi, nên đã ra lệnh chết, bây giờ khi đã bình tĩnh lại, cô cảm thấy lúc đó mình có hơi bốc đồng.

Nhưng quân Tần vương đã chạy trên đường núi một hai ngày, cách đường thẳng cũng không quá xa, phi thuyền thuận gió đi qua, có lẽ nửa tiếng nữa mới có thể đi ra.

"Mệnh lệnh của nàng không có gì sai, chúng ta không có nhiều người để canh giữ tù binh như thế, cũng để cho Trần Lương Phong một chút mặt mũi, cũng phải cho những huynh đệ đã hy sinh một lời giải thích!"

Kim Phi nói: "Ta không có ý định giữ lại bất cứ tù binh nào trong trận chiến này!"

Quan Hạ Nhi nghe Kim Phi nói vậy thì lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Trong khi mọi người đang trò chuyện trong phòng chỉ huy thì bên ngoài lại rất bận rộn.

Các phi thuyền xếp hàng hạ cánh, bổ sung nhiên liệu và đạn dược một lần nữa, cũng thay đổi phi công, sau đó lại bay lên không trung gia nhập với các phi thuyền trước đó, cùng nhau tiến hành ném bom.

Trước kia chỉ có một chiếc phi thuyền, không có khả năng tiến hành ném bom toàn diện, bây giờ có Quan Hạ Nhi tiếp viện, phi thuyền hoàn toàn đủ dùng.

Khánh Hoài chỉ huy phi thuyền chia thành ba đội, một đội đi về phía bắc để bảo vệ cửa Đồng Tiền, còn hai đội còn lại thì một đội phía nam, một đội phía bắc, tiến hành ném bom toàn bộ khu vực kênh Hoàng Đồng!

Vụ đánh bom kéo dài năm ngày mới kết thúc.

Trong năm ngày này, đội hình phi thuyền gần như đã cày kênh Hoàng Đồng hai lần.

Advertisement
';
Advertisement