Chiến dịch bắt Tần vương là hành động liên hợp đầu tiên của nhiều lực lượng dưới trướng Kim Phi.

Các cao thủ chịu trách nhiệm theo dõi đều do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bí mật huấn luyện. Tình báo là tiểu đội Chung Minh cấp dưới của Hàn Phong, phi thuyền là từ kênh Hoàng Đồng và đội thực thi bắt giữ là đội trinh sát dưới trướng Hầu Tử tạo thành một tiểu đội tác chiến đặc chủng.

Kim Phi cứ nghĩ lần đầu tiên liên hợp với nhau hẳn không diễn ra suôn sẻ vì họ cần phải có thời gian hòa hợp, nhưng chuyện khiến y ngạc nhiên là lần liên hợp này lại cực kỳ thành công.

Tiểu đội đặc nhiệm đã sẵn sàng đổi phi thuyền lấy chim ưng, nhưng trước khi họ đến nơi, cao thủ do Cửu công chúa cử đến đã trước ẩn nấp và dùng nỏ tay bắn chết con chim ưng duy nhất trong tay Tần vương.

Tiểu đội đặc nhiệm bay thẳng qua thung lũng một cách nghênh ngang và chỉ với một chút lực lượng đã bắt sống Tần vương.

Sau khi bắt được Tần vương, phi thuyền không thuận gió đi về phía Nam mà đưa Tần vương trở về kênh Hoàng Đồng và âm thầm giam lỏng ông ta.

"Tiên sinh, tiên sinh, Hắc Cẩu đã trở lại bắt được Trần Lương Phong rồi!"

Hầu Tử hưng phấn chạy tới, báo cáo với Kim Phi: "Ngài nhanh chân đến xem đi?"

"Một tù nhân thôi có gì đẹp đâu mà nhìn?”

Lúc đó Kim Phi đang ở cùng với bọn Khánh Hoài, Trương Lương nhìn bản đồ, nên ngay cả đầu y cũng chưa thèm ngẩng lên: "Cho người trông chừng ông ta đừng để tự sát, người này còn hữu dụng."

“Tiên sinh, ngài yên tâm đi, tên này hèn nhát lắm, nhìn thấy Hắc Cẩu là đã tè ra quần, có cho hai cái lá gan ông ta cũng không dám tự sát."

Hầu Tử nói với vẻ mặt khinh thường.

Trước đây trong suy nghĩ của anh ta, những người như Tần vương đều là những nhân vật vĩ đại tận trời mây, mỗi cái giơ tay nhấc chân của ông ta đều đầy vẻ uy nghiêm.

Đến bây giờ anh ta mới biết rằng một khi sa cơ thất thế, thì nhân vật gọi là đại nhân này còn khốn khổ hơn cả thôn dân bình thường.

"Tiên sinh nói sao thì ngươi cứ làm vậy đi, sao mà thích lắm lời thế?"

Trương Lương trừng mắt nhìn Hầu Tử: “Nơi khác có tin tức gì không?"

"Tạm thời vẫn chưa có.” Hầu Tử lắc đầu.

Chiến dịch bắt giữ lần này không chỉ nhắm vào Tần vương mà còn nhắm vào các chư hầu khác như Tấn vương, Sở vương và Tương vương.

Thực ra Trương Lương còn muốn cho một chiếc phi thuyền đến oanh tạc vương thành của Đảng Hạng, tốt nhất là bắt Lý Lăng Hiên tới đây nhưng lại bị Kim Phi từ chối.

Bởi vì ở Đảng Hạng có quá nhiều chim ưng, cho dù họ có gửi tất cả phi thuyền ở kênh Hoàng Đồng đến đó cũng không thể chiếm được thành vương của Đảng Hạng.

Đã có quá nhiều quân Thục hy sinh trong trận ở kênh Hoàng Đồng nên Kim Phi không muốn tăng thêm thương vong một cách vô ích nữa.

Còn Đông Man thì không cần phải nói, bọn họ không chỉ có nhiều chim ưng mà luôn không có nơi ở cố định, bình thường vua Đông Man không sống ở thành vương mà lang thang khắp thảo nguyên với các bộ tộc.

Vua Đông Man ở đâu thì ở đó có hoàng cung của Đông Man ở đó.

Lúc trước Kim Phi đánh bại Đông Man ở thành Du Quan. Sau khi bắt sống vua Đông Man là y đã vội chạy đến Hi Châu, bây giờ triều đình Đông Man ở đâu hay thậm chí vua Đông Man mới là ai, Kim Phi còn không biết.

Cửu Công chúa và Hàn Phong cố gắng cho mật báo đi tìm kiếm, tiếc là toàn bộ lãnh thổ Đông Man giờ đây gần như đã bị tuyết dày bao phủ, mật báo căn bản không thể đi ra ngoài và cho dù có thể đi ra được thì cũng không thể đi xa được.

Vì họ không thể tìm thấy vị trí của đối phương nên việc ném bom là chuyện không thể.

Thế nên chiến dịch bắt giữ này chủ yếu nhằm vào các chư hầu khác ở Đại Khang, nhưng khoảng cách ở đất Tần với kênh Hoàng Đồng gần nhất và tốc độ hành động cũng có thể diễn ra nhanh nhất.

"Tiên sinh, khi có nơi khác có tin tức, ta sẽ lập tức tới thông báo cho ngài." Hầu Tử nói.

"Ngươi cũng nên chú ý giữ bí mật, đừng có bô bô!" Trương Lương cau mày nhắc nhở.

Lần bắt giữ này là một hành động bí mật, sau khi bắt được Tần vương cũng âm thầm giam giữ, chỉ lo đám người Tấn vương, Sở vương nhận ra điều gì đó bất thường mà chạy trốn trước.

Mặc dù Cửu công chúa cũng cho cao thủ để mắt tới bọn họ, nhưng ai mà dám đảm bảo có thể dõi theo mãi không rời.

"Lương huynh, huynh yên tâm, bên Kim Xuyên kia còn ra tay sớm hơn chúng ta, biết đâu chừng bây giờ bọn họ đã bắt được bọn Tương vương rồi chỉ là chúng ta chưa nhận được tin thôi."

Hầu Tử nói: "Hẳn là bên Thiết Ngưu cũng ra tay rồi, cho dù mật thám của Tần vương có thấy được cũng không kịp thông báo cho bọn hắn."

Khi phi thuyền bắt Tần vương xuất phát từ kênh Hoàng Đồng, ngoài phi thuyền bắt Tần vương còn lại đều xuất phát từ thành Vị Châu và hai bên đã thống nhất một thời gian để cùng nhau hành động.

Khoảng cách từ thành Vị Châu đến thành Tấn vương không xa lắm, bây giờ tiểu đoàn trinh sát đã mang Tần vương về, hành động bên kia của Thiết Ngưu cũng sắp kết thúc.

Còn đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương đám người đều ở phía nam, phi thuyền đi bắt bọn họ là do tổng bộ Kim Xuyên cung cấp, đã được vận chuyển đến nơi này bằng đường thủy từ lâu.

Nên đó là lí do tại sao Hầu Tử lại tự tin như thế.

"Dù thế nào đi nữa, tốt nhất hãy cẩn thận một chút." Trương Lương cảnh báo một tiếng rồi xua tay.

"Dạ!" Hầu Tử cúi chào một rồi quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Kim Phi cũng chưa ngẩng đầu lên mà đôi mắt y luôn nhìn vào bản đồ.

Khánh Mộ Lam đứng ở một bên không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Kim Phi.

Khi đó bộ dạng Kim Phi thận trọng cẩn thận nhưng bây giờ đã bắt được Tần vương y còn không thèm ngẩng đầu lên, điều này cho thấy y không hề để tâm đến Tần vương.

Sự thay đổi thái độ này khiến Khánh Mộ Lam nhận ra sự tự tin này xuất hiện từ sâu trong nội tâm của Kim Phi.

Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam đang nhìn mình, thì mới ngẩng đầu lên sờ mặt mình: “Sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngài khác trước, đã tự tin hơn nhiều.” Khánh Mộ Lam đáp.

“Có sao?” Kim Phi lại sờ mặt.

Thực ra sau khi đến thế giới này không lâu, Kim Phi đã có được một số hiểu biết sơ bộ về thế giới này nên luôn rất tự tin.

Với khả năng của mình, chỉ cần y đứng vững thì không cần phải sợ hãi bất cứ ai.

Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi lại thận trọng trong lần đầu gặp Khánh Mộ Lam và Khánh Hoài.

Bởi vì lúc đó y vừa mới đến, còn rất nhỏ yếu, không có khả năng chống lại các quý tộc lâu đời ở thế giới này.

Nhưng hiện tại y đã có được thế lực của mình, nên không còn cần phải nhìn mặt người khác làm việc và cũng không cần phải che giấu cái gì nữa.

Thật ra sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Kim Phi đã không còn coi các phiên vương như Tần vương, Sở vương là đối thủ của mình nữa mà để mắt đến cả thế giới.

Trong mắt Kim Phi, các chư hầu như Tần vương, Sở vương chỉ là những va chạm nhỏ trên đường nên còn chưa được tính là trở ngại gì.

Khánh Hoài ngẩng đầu liếc nhìn Kim Phi do dự một lát rồi nhắc nhở: "Tiên sinh, quả thật chúng ta không thể coi thường những phiên vương này, nếu bọn họ có thể hùng bá một phương chắc chắn cũng rất lợi hại!"

"Ta biết."

Kim Phi gật đầu rồi lại chú ý đến bản đồ.

Những phiên vương này đều có xuất thân từ trong cung, mỗi một người đều có tám trăm tham vọng và cũng đều giỏi tranh giành quyền đoạt lợi áp bức dân chúng.

Nếu như Kim Phi vào triều làm quan thì e là đã bị những người này lừa chết.

Advertisement
';
Advertisement