Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Giờ đây khắp Xuyên Thục đều chiến đấu, thiếu nhân lực, nhân viên hộ tống được phái đến tấn công thành Tương vương miễn cưỡng được phái đến từ những nhân viên hộ tống bảo vệ làng.

Thực ra lúc trước nhân viên hộ tống bảo vệ làng đã được Kim Phi và Cửu công chúa điều đến một lần, Quan Hạ Nhi đến Hi Châu lại điều đi thêm một lần nữa, bây giờ không còn nhiều nữa.

Nhưng để tiêu diệt Tương vương, Sở vương Ngô vương và đám quyền quý phiên vương, Cửu công chúa đã hạ lệnh điều đi một nhóm nữa để thực hiện nhiệm vụ lần này.

Cửu công chúa cũng biết rõ, chỉ dựa vào một ít người trên phi thuyền và khinh khí cầu thì không thể nào chiếm đóng được thành Tương vương, vì vậy cô ấy đã giao cho tiểu đoàn trưởng nhiệm vụ bắt sống Tương vương.

Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần tiêu diệt được Tương vương, thì đất Tương sẽ loạn.

“Ngôi vị Hoàng đế” của Tương vương vốn không được sự đồng tình, trước kia vì nội tình nên ông ta còn có thể miễn cưỡng kiểm soát được những quyền quý dưới quyền, một khi Tương vương không còn nữa, đám con trai của ông ta rất khó chống đỡ.

Nói không chừng, bản thân những người con trai này cũng sẽ loạn.

Chỉ dựa vào việc oanh tạc thì để bắt sống Tương vương thì chắc chắn không được, vì vậy Cửu công chúa đã chuẩn bị trước hai tiểu đội đặc chiến, ẩn nấp trước ở thành Tương vương để thực hiện nhiệm vụ bắt giữ và đối phó với một số tình huống khẩn cấp.

Khi mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng được truyền đi, một chiếc khinh khí cầu chậm rãi hạ xuống hậu viện của một cửa hàng cách hoàng cung không xa.

Hai tiểu đội tác chiến đang trốn ở đây.

Nhưng họ có thể lẻn vào thành Tương vương giữa những người dân, không có cách nào mang theo vũ khí và áo giáp, chỉ có thể đợi đến sau khi hành động bắt đầu, khinh khí cầu sẽ được đưa đến.

Hành động của tiểu đội tác chiến rất nhanh, sau khi khinh khí cầu hạ cánh chưa đến ba mươi phút, họ đã thay áo giáp rồi chạy ra cửa sau cửa hàng, rồi chạy thẳng vào hoàng cung.

Nhưng họ không chạy đến cửa chính hoàng cung mà xông về một bức tường thành theo chỉ đạo của phi thuyền.

Thời đại phong kiến được phân cấp nghiêm ngặt, ăn, mặc, ở, đi lại đều có quy định nghiêm, ví dụ như chất liệu và màu sắc để may quần áo, chiều dài chiều rộng và chiều cao của xe ngựa đi ra cổng, đều không thể vượt số liệu đã quy định, nếu vượt qua quy định thì xem như là chiếm đoạt.

Cái gọi là “Hoàng cung” là được cải tạo từ phủ Tương vương, dù không cao bằng tường thành của Hoàng cung ở kinh thành, nhưng cũng cao hơn bốn mét, phía trên có gai sắt nhọn, muốn leo qua cũng không dễ.

Lúc này trong thành đã hỗn loạn, nhiều người dân qua đường đã nhìn thấy tiểu đội tác chiến, đều nghĩ rằng họ muốn leo tường vào Hoàng cung, nhưng tiểu đội tác chiến không làm như vậy.

Chỉ thấy hai người từ trong đội lao ra, một người rút ra một cái bùa và cái đục từ bên hông, đập mạnh và tường của Hoàng cung.

“Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng búa đập ngã tường Hoàng cung?”

Một quan chức nhỏ đi đường thấy như vậy thì không khỏi lắc đầu.

Hắn đã từng làm việc ở bộ Công, biết bước trường trước mặt chắc chắn như thế nào.

Mặc dù Tương vương không có bê tông, nhưng lúc đầu khi xây tường đã trộn nước gạo nếp vào, gạch cũng được làm đặc biệt, rất nhiều cục gạch đều in tên người chế tạo trên đó, mỗi công đoạn sẽ tìm một viên gạch rồi khắc tên và quê quán của những người có trách nhiệm liên quan khác.

Một khi công đoạn nào xảy ra sự số, sẽ nhanh chóng phong tỏa người có trách nhiệm.

Cứ như vậy, dù là người chế tạo gạch hay là thợ xây tường thì đều không dám lơ là.

Mặc dù chi phí xây dựng một bức tường bằng phương pháp này rất cao nhưng độ bền của nó không hề thua kém bê tông, nếu muốn đập vỡ nó bằng một chiếc búa to bằng nắm tay thì e rằng sẽ phải mất rất nhiều công sức.

Nhân viên hộ tống chỉ đục một lỗ nhỏ trên tường thì dừng lại, vào lúc quan chức nhỏ nghĩ họ sẽ từ bỏ thì nhìn thấy nhân viên hộ tống bên cạnh lấy ra một gói vuông, nhét vào lỗ nhỏ vừa mới đục đó.

Sau đó, nhân viên hộ tống lấy hộp quẹt ra, đốt ngòi nổ.

“Tất cả tránh ra!”

Nhân viên hộ tống đốt lửa hét lớn, rồi cùng chạy ra với nhân viên hộ tống đục tường.

Ầm!

Cùng với tiếng nổ kịch liệt, gạch đá bay tán loạn.

Bức tường kiên cố đã bị nổ thành một lỗ thủng lớn có chiều dài hơn tám mét.

Khi khói bụi tan hết, hai đội tác chiến đã biến mất, chỉ còn lại tên quan chức nhỏ đanh nhìn lỗ thủng khổng lồ, trợn mắt há mồm.

Bây giờ lựu đạn đã trở thành vũ khí thường dùng của tiêu cục Trấn Viễn, quan chức nhỏ cũng đã nghe nói đến lựu đạn, nhưng hắn không ngờ rằng hình vuông nhỏ trông bình thường đó lại bung ra với uy lực mạnh như vậy.

Vào lúc này, quan chức nhỏ thoáng ý thức được, thời đại bắt đầu thay đổi rồi.

Tiểu đội tác chiến không quan tâm đến quan chức nhỏ này, sau khi chui vào trong lỗ thủng đã lập tức chạy đến Đông Cung của Thái tử cách đó không xa.

Từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử rất tế nhị.

Là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua, Thái tử là người bồi dưỡng quan trọng của Hoàng đế, nhưng dường như tất cả các vị Hoàng đế đều lo lắng thế lực của Thái tử quá lớn sẽ có âm mưu soán vị, nên cản trở Thái tử khắp nơi.

Mối quan hệ của Tương vương và Thái tử Trần Tuyền cũng như vậy.

Sau khi xác định Trần Tuyền là người sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Tương vương đã thu hồi gần như tất cả quyền lợi trong tay Trần Tuyền, nói hoa mỹ là để hắn học tập cách trị nước yên tĩnh ở Đông Cung, nhưng thực ra là sợ Trần Tuyền cũng giống như bốn vị Hoàng tử ở kinh thành, tiêu diệt cha để cướp ngôi.

Vì vậy Đông Cung của Trần Tuyền là một cái vỏ rỗng, đến hiện tại mới biết chuyện gì đang xảy ra, hắn còn chưa kịp chạy trốn đã bị tiểu đội tác chiến chặn lại trước cửa.

...

Trên sông Bạch Liên, Tương vương và nhân viên hộ tống vẫn đang đối lập.

Một chiếc phi thuyền đang chậm rãi bay đến.

Phi thuyền không hạ cánh, mà sau khi hạ độ cao đã, một người bị trói bằng một sợi dây, được thả từ trên trời xuống.

Nhân viên hộ tống trên mặt đất vội chạy đến, sau khi xác nhận người được thả xuống là Trần Tuyền thì đã giơ giơ ngón tay cái về phía đại đội trưởng.

Trên phi thuyền, người quan sát dùng tay ra hiệu, ý bảo phi thuyền bay đi.

“Trần Bái Quân, không phải ngươi muốn tìm Trần Tuyền sao, bọn ta đã tìm người đến cho ngươi rồi, để dao xuống đi!”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống kéo Trần Tuyền đi đến bên bờ.

Bên bờ, Trần Tuyền không khỏi trợn mắt, nhìn Tương vương, trong mắt nửa tức giận nửa nghi ngờ.

Tương vương và tiêu cục Trấn Viễn là kẻ thù không đội trời chung, sau khi Trần Tuyền bị bắt đã không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng là Thái tử, tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là chuyện rất bình thường.

Nhưng khi nghe đại đội trưởng nói như vậy, hắn mới hoàn hồn lại, hóa ra tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là do Tương vương yêu cầu.

Trần Tuyền không hiểu, Tương vương chạy trốn không đưa hắn đi theo thì cũng thôi đi, khi bị bắt rồi sao lại muốn cắn hắn.

Có ý đồ gì đây!

Phụ hoàng người không muốn ta sống như vậy sao?

Tương vương vốn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn thấy Trần Tuyền bị trói và được thả từ trên phi thuyền xuống, trong lòng Tương vương đột nhiên nảy lên dự cảm không lành.

Nhưng nghĩ đến việc ngoài ông ta và tử sĩ biết mật đạo ra thì chỉ có Trần Tuyền biết mà thôi, Tương vương lại trở nên tức giận, xông về phía Trần Tuyền gầm lên giận dữ: “Nghịch tử, sao ngươi lại nói mật đạo với tiêu cục Trấn Viễn?”

Nghe Tương vương nói như vậy, không chỉ Trần Tuyền ngẩn ra mà nhân viên hộ tống đứng bên cạnh cũng sửng sốt.

Advertisement
';
Advertisement