Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong mắt Kim Phi, thân hào địa chủ là những loài côn trùng độc hại nằm trên người dân và hút máu, nếu không loại bỏ chúng thì không thể loại bỏ những tệ nạn do thời phong kiến để lại được.

Thật ra, Cửu công chúa cũng không thích thân hào địa chỉ, chỉ là thay đổi chính quyền trước đây, đều cần phải nhận được sự ủng hộ của những thân hào địa chủ này, bao gồm cả Đại Đường của Kim Phi kiếp trước, cũng là nhờ sự ủng hộ của thân hào địa chủ mà nhà họ Lý mới có vốn để cạnh tranh với các quần hùng trên thế giới được.

Nhận được lợi ích của người khác thì cũng phải nhường nhịn ba phần, sau đó nhà họ Lý chiếm lĩnh thiên hạ, cũng không thể không báo đáp những thân hào địa chủ này.

Bọn họ chính là những kẻ đầu cơ của chính quyền Đông Phương.

Thế lực này còn đáng sợ hơn cả phiên vương, bởi vì họ càng bí mật hơn, nhiều thủ đoạn hơn.

Nếu như là trước đây, Cửu công chúa biết Kim Phi quyết định như vậy, sợ rằng sẽ cần phải cân nhắc một chút, nhưng sau khi trao đổi thẳng thắn với Kim Phi, suy nghĩ của Cửu công chúa đã thay đổi.

Cô ấy càng hiểu rõ năng lực và sự tự tin của Kim Phi hơn, đồng thời cũng hiểu rõ năng lực hạn hẹp của mình.

Trước đây Kim Phi nói những vũ khí đó, chỉ cần cải thiện một chút, thì tất cả những gia tộc quyền quý này sẽ không đủ sức uy hiếp.

Cướp thì cướp thôi!

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa gật đầu nói: "Được rồi, trời sáng, ta sẽ sắp xếp người đi hành động, đúng lúc tiểu đội đặc chiến vẫn còn ở phía Nam."

Kim Phi gật đầu, sau đó lại bàn bạc với Cửu công chúa về kế hoạch phát triển kinh tế và nông nghiệp, mãi cho đến khi trời sáng hơn một chút, hai người mới ôm nhau ngủ.

Cuộc trò chuyện hôm nay, không chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng, mà còn quyết định trọng tâm phát triển tiếp theo của chính quyền Xuyên Thục.

Trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, khiến Kim Phi nhận thức rõ ràng về khuyết điểm của bản thân cũng như điểm yếu của chính quyền Xuyên Thục.

Sau cuộc trò chuyện này, chính quyền Xuyên Thục vốn đang dấy binh đánh dẹp, chinh chiến khắp nơi, đột nhiên thu hẹp phòng tuyến, áp dụng mô hình phát triển phòng thủ.

Bởi vì trong lòng có chuyện, nên Kim Phi và Cửu công chúa đều không ngủ được quá lâu, trời vừa sáng họ đã thức dậy và cùng nhau đi đến nhà ăn ăn cơm.

Đến nhà ăn, Quan Hạ Nhi, Tả Phi và Nhuận Nương đã bưng đồ ăn lên, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Kim Phi và Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi không khỏi thầm lắc đầu, Nhuận Nương và Tả Phi Phi cũng che miệng cười trộm.

Kim Phi biết mọi người đang nghĩ sai, nhưng cũng không giải thích mà nhéo cằm Nhuận Nương nói: "Cười cái gì, lát nữa về ta xử lý nàng!"

"Đáng ghét!" Nhuận Nương hất tay Kim Phi ra, đỏ mặt chạy vào nhà bếp.

"Tại sao Thiên Tầm và Đông Đông chưa tới?" Cửu công chúa hỏi.

"Có lẽ là Thiên Tầm đang ngủ, Đông Đông…." Nói đến Đông Đông, Quan Hạ Nhi thở dài: "Cô nàng này có lẽ là một con rùa!"

Với khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Cửu công chúa, cô ấy lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng Tả Phi Phi vẫn ở đó, Cửu công chúa cũng không hỏi thêm nữa.

Ăn sáng xong, Kim Phi và Cửu công chúa tách ra.

Cửu công chúa đi phê duyệt tấu chương cho Ngụy Đại Đồng, sắp xếp hành động ở Giang Nam, trong khi Kim Phi đi đến xưởng luyện gang ở bên cạnh.

Mặc dù Mãn Thương đã xây dựng một xưởng luyện gang mới nhưng xưởng luyện gang trong làng cũng chưa bị phá bỏ, mà thay vào đó là được cải tạo thành xưởng thí nghiệm quy mô lớn.

Thí nghiệm của ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần về cơ bản đều hoàn thành ở chỗ này.

Đáng tiếc lúc Kim Phi đến, ba người Mãn Thương đều không ở đây, bên trong chỉ có mấy nữ công nhân của Mãn Thương đang bận rộn làm việc.

Những nữ công nhân này đều là người được tuyển chọn từ núi Thiết Quán, được coi là nữ đệ tử của Mãn Thương, là người quen cũ của Kim Phi, khi thấy Kim Phi họ đều rất vui mừng, rối rít chạy đến vây quanh y.

"Tiên sinh, ngài về khi nào vậy?"

Nữ công nhân ở ký túc xá phía tây trong làng, khi Kim Phi trở về cũng không làm ra động tĩnh gì quá lớn, các cô ấy thậm chí còn không biết Kim Phi đã trở về.

"Về từ tối hôm qua rồi." Kim Phi hỏi: "Tại sao chỉ có mấy người các ngươi ở đây, Mãn Thương, Vạn Hạc Minh đâu?"

"Thiếu gia Hạc Minh và Tả sư phụ, Lưu tiên sinh đã ở trong xưởng được hai ngày hai đêm, Vũ Hồng tỷ tỷ vừa mới đến đưa Hạc Minh đi rồi, Tả đại nhân và Lưu tiên sinh cũng về rồi."

Một nữ công nhân trả lời.

Vạn Hạc Minh là đệ tử của Kim Phi, mặc dù không có thực lực, nhưng lại có địa vị rất cao, cũng chính là vì tỷ tỷ của cậu bé có thể khống chế được cậu bé.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy?" Kim Phi tò mò hỏi.

"Xe hơi nước!" Một nữ công nhân chỉ là xưởng phía sau.

Kim Phi đi theo vào trong xưởng, lập tức nhìn thấy một chiếc xe bốn bánh được đặt ở khoảng trống ở trung tâm xưởng.

Xe bốn bánh có kiểu dáng của xe ngựa, nhưng thể tích lớn hơn xe ngựa truyền thống rất nhiều, phía sau có gắng máy hơi nước.

Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên là máy hơi nước này không hề nhỏ, lớn hơn một cỡ so với máy dùng trên ca nô.

"Không phải nói là Vạn Hạc Minh muốn thu nhỏ máy hơi nước sao, tại sao lại càng ngày làm càng lớn chứ?" Kim Phi hỏi.

"Hạc Minh thiếu gia và Tả đại nhân làm càng nhỏ, nhưng khí lực của máy hơi nước loại nhỏ không đủ dùng, xe chạy trên đất bằng phẳng còn được, kéo theo đồi hoặc là leo dốc thì máy hơi nước loại nhỏ không thể di chuyển được."

Nữ công nhân trả lời: "Hạc Minh thiếu gia không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng máy hơi nước lớn hơn."

"Ta biết rồi." Kim Phi bừng tỉnh gật đầu.

Tỷ lệ chuyển đổi năng lượng nhiệt của máy hơi nước rất thấp, công nghệ sản xuất hiện tại chưa đủ tiên tiến và độ chính xác không đủ cao nên máy hơi nước được sản xuất ra còn tương đối thô sơ.

Phi thuyền và ca nô một cái chạy dưới nước, một cái bay trên trời, lực ma sát tương đối nhỏ, sức mạnh của máy hơi nước loại nhỏ được coi là đủ dùng, nhưng để đặt lên xe thì không được.

"Được rồi, chờ đám người Hạc Minh đến, ngươi bảo bọn họ đến tìm ta."

Kim Phi quyết định đưa ra một số hướng dẫn cho Vạn Hạc Minh, để tránh cho cậu ta dẫn Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần càng lúc càng đi xa hơn vào con đường sai lầm.

Mãn Thương và Vạn Hạc Minh đều không có ở đây, Kim Phi cũng không hỏi về tiến độ nghiên cứu của máy tiện, dẫn theo đám người Thiết Chùy đi đến học viện sư phạm Kim Xuyên.

Còn cách học viện sư phạm Kim Xuyên hơn trăm thước, Kim Phi đã nghe thấy tiếng đọc sách truyền đến từ phía học viện.

Thứ đang học chính là Tam Tự Kinh do Kim Phi biên soạn.

Kim Phi đi theo tiếng đọc sách đến cửa sau của phòng học, nhìn thấy Lục Liễu đang đứng trên bục giảng.

"Kim tiên sinh, ta còn tưởng ta nhìn nhầm rồi chứ, thực sự là ngài sao?"

Phương Linh Quân bước từ trong nhà ra, kích động nói: "Chẳng trách sáng sớm đã nghe tiếng chim khách hót ở trước cửa rồi, hóa ra là tiên sinh sắp đến! Tiên sinh về khi nào vậy?"

Kim Phi quay lại nhìn, đúng là bây giờ trên cây trong sân vẫn đang có hai con chim khách hót líu lo.

"Ta về tối hôm qua, ăn sáng xong thì đến học đường."

Kim Phi chắp tay hành lễ với Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, trước đây ta hứa sẽ hỗ trợ toàn diện cho công tác giáo dục, kết quả lại không làm được, ta xin lỗi tiên sinh trước!"

"Kim tiên sinh, ngài nói như vậy là muốn tát ta sao, trách ta không nên đi tìm Thiết Thế Hâm đòi tiền, không nên kích động bệ hạ?" Phương Linh Quân hỏi.

Thiết Chùy nghe vậy, không khỏi cau mày.

Advertisement
';
Advertisement