Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tiếng hét xé toạc sự yên tĩnh lúc bình minh.

Đội trưởng binh lính tư nhân cả kinh, còn chưa kịp mặc quần áo đã xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Chỉ nhìn thấy nhiều nhóm ‘thổ phỉ’ đang xen lẫn trong bóng tối, cửa ra vào và cửa sổ của kho lương thực nhanh chóng bị bao vây, một nhóm ‘thổ phỉ’ chạy thẳng đến chỗ nhà ở tập thể của binh lính tư nhân trực ca ngày.

Lúc này, binh lính tư nhân trực ca ngày cũng bị tiếng hét đánh thức, vài người phản ứng nhanh nhạy nhanh chóng vọt ra ngoài cửa.

Nhưng không đợi họ thấy rõ tình thế ở trong sân, họ đã bị thổ phỉ cầm nỏ bắn chết.

“Đám thổ phỉ này từ đâu tới vậy? Có thổ phỉ mạnh mẽ như vậy sao?”

Đội trưởng binh lính tư nhân đầy vẻ hoài nghi.

Thổ phỉ ở trong sân hành động quá nhanh, đội hình chiến đấu cũng quá chặt chẽ, phối hợp cực kỳ tốt.

Đội trưởng binh lính tư nhân đã từng làm thổ phỉ trong nhiều năm, đã gặp rất nhiều thổ phỉ, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp phải thổ phỉ nào đánh được như vậy

Thổ phỉ gì đây chứ?

Ngự Lâm Quân - thủ hạ tinh nhuệ nhất của Tương vương cũng không mạnh đến thế.

Còn nữa, tại sao mỗi tên thổ phỉ lại cầm theo một cái nỏ? Đã thế tiễn pháp cũng rất chính xác?

Trong đầu Đội trưởng binh lính tư nhân chợt hiện lên vài suy nghĩ, nhưng lập tức bị gã gạt bỏ.

Giờ gã chỉ muốn trốn thoát!

Trong sân đầy thổ phỉ, chắc chắn không thể đi bằng cửa chính.

Đội trưởng binh lính tư nhân nhanh chóng mang giày vào, chuẩn bị trốn thoát bằng cửa sổ.

Cách cửa sổ không xa là một hàng rào, qua khỏi tường rào là một đầm lau sậy.

Đầm lau sậy ấy rộng tầm vài chục mẫu, chỉ cần đi vào được đầm lau sậy, không còn ai có thể bắt được gã.

Đội trưởng binh lính tư nhân cẩn thận mở cửa sổ ra, kết quả là còn chưa kịp nhìn ra ngoài, đã thấy một cái bóng lớn tầm một nắm tay ném vào, lộc cộc rơi xuống đất.

“Cái quái gì vậy?”

Đội trưởng binh lính tư nhân vô thức nhìn vào cục màu đen đầy nghi ngờ.

Giây kế tiếp theo, gã thấy trước mặt trắng xóa, sau đó không thể nhìn thấy gì được nữa...

“Bom chớp sáng... tiêu cục Trấn Viễn!”

Đội trưởng binh lính tư nhân lập tức nhớ đến truyền thuyết về tiêu cục Trấn Viễn.

Cũng chợt nhận ra tại sao ‘thổ phỉ’ lại tinh nhuệ như thế này.

Lúc trước khi nhìn thấy bọn thổ phỉ cầm nỏ, Đội trưởng binh lính tư nhân đã có hơi nghi ngờ.

Nhưng trước khi Kim Phi quật khởi, thế giới này đã có nỏ cầm tay. Đã thế tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn hoạt động ở Xuyên Thục, tới tận bây giờ vẫn chưa đến chỗ họ, bởi thế Đội trưởng binh lính tư nhân chỉ có hơi nghi ngờ chứ không dám khẳng định.

Giờ đây gã đã chắc chắn.

Bởi vì bom chớp sáng là một trong những loại vũ khí tiêu biểu của Tiêu cục Trấn Viễn, trừ Tiêu cục Trấn Viễn ra, các thế lực khác hoàn toàn không có nó.

Nghĩ đến đây, Đội trưởng binh lính tư nhân quỳ thụp xuống đất: “Các nhân viên hộ tống, xin hãy tha mạng!”

Gã đã nghe nói Tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh từ rất lâu, giờ đây hai mắt gã đã bị mù, có phản kháng cũng chỉ có con đường chết, nói không chừng đầu hàng vẫn sẽ có một con đường sống.

Bên ngoài cửa sổ, hai nhân viên hộ tống nhìn nhau, một người trong số đó nâng nỏ lên, một mũi tên găm vào cổ tên Đội trưởng binh lính tư nhân.

Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, lại còn rất nguy hiểm, lúc lên đường Trương Lương đã ra lệnh giết sạch, yêu cầu nhân viên hộ tống phải dùng tốc độ nhanh nhất cướp lấy kho lương thực!

Ngoài đội đặc nhiệm ra, lần hành động lần này còn có các cựu binh vừa trở về từ kênh Hoàng Đồng.

Có thể trở về từ kênh Hoàng Đồng, người nào người nấy cũng đã bò ra từ cõi chết.

Mặc dù các binh lính tư nhân này không phải là thổ phỉ, nhưng họ lại ỷ vào các thế lực của Tương vương mà làm rất nhiều chuyện ác ở xung quanh, nhân viên hộ tống giết họ không hề có gánh nặng tâm lý nào.

Cuộc chiến kéo dài chưa đầy mười phút đã kết thúc, trong suốt quá trình này, cả phe binh lính tư nhân đều nằm trong trạng thái bị đè bẹp hoàn toàn, bị nhân viên hộ tống đánh không có khả năng chống trả.

Sau khi giết chết binh lính tư nhân các nhân viên hộ tống cũng không dám bất cẩn, họ kiểm tra lại kho lương thực từ trong ra ngoài hai lần, bận bịu đến khi trời sáng.

“Báo cáo đại đội trưởng, toàn bộ kẻ địch đều đã bị giết chết!”

Một nhân viên hộ tống chạy tới trước mặt Đại đội trưởng, chào rồi báo cáo.

“Quên hết những gì ta đã nói trước khi đến đây rồi sao?” Đại đội trưởng đạp vào mông nhân viên hộ tống đó một cái: “Phải gọi ta là Đại đương gia!”

“Á, báo cáo Đại đương gia, tất cả binh lính tư nhân đều đã bị giết chết!”

Nhân viên hộ tống xoa mông, báo cáo lại lần nữa.

“Có bị sót không?” Đại đội trưởng hỏi.

Chỗ nào trong kho lương cũng đều là lương thực, chỉ cần có một binh lính tư nhân trốn trong đó và một cây đuốc thôi là đã lớn chuyện rồi!

“Chuyện này... Đại đương gia yên tâm đi, các huynh đệ đã lục soát rất nhiều lần rồi!”

“Nếu vậy cũng không được phép bất cẩn, cho các huynh đệ ở phía sau nhanh chóng đưa máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng tới, nhanh chóng lắp đặt!” Đại đội trưởng nhắc nhở: “Người buôn lương thực nhận được tin tức ngay thôi, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho cuộc phản công của chúng!”

“Rõ!”

...

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống đoán không sai, mặc dù họ chiến đấu ở nơi này rất nhanh nhưng vẫn gây ra động tĩnh không nhỏ.

Có một trấn nhỏ cách kho lương thực không xa, rất nhiều người dân trong trấn đều nghe được động tĩnh.

Có vài người gan lớn còn dám chui vào trong đầm lau sậy, đến gần xem trò vui.

Phát hiện kho lương thực bị chiếm, một người trẻ tuổi nhận ra đây là cơ hội rất tốt để lãnh thưởng, tập tức chạy nhanh về trấn trên, dừng lại trước cửa hàng lương thực Phong Niên.

Cốc cốc cốc!

Người trẻ tuổi ra sức đập cửa.

“Đừng đập, đừng đập, đập bể ngươi bồi thường đó!”

Nhân viên trong tiệm khó chịu ra mở cửa tiệm: “Kho bị chưỡng quầy khóa chặt, nửa tiếng nữa hãy quay lại.”

Đầu năm nay, lương thực là một mặt hàng quý giá, khi đóng cửa tiệm vào buổi chiều, chưởng quầy đều bỏ hết lương thực vào kho rồi khóa lại.

Người nhân viên này chỉ ngủ ở đây trông chừng cửa tiệm, nên không có chìa khóa kho.

“Ta không đến đây mua lương thực!” Người trẻ tuổi lắc đầu nói.

“Không mua lương thực thì mới sáng ra ngươi tới đây làm gì?”

Nhân viên vừa nghe thấy thế, giận đến mức nhảy cẫng lên.

"Ta có tin tức quan trọng muốn nói với đại chưởng quầy của các ngươi, chưởng quầy đâu, mau bảo hắn tới gặp ta!"

Người trẻ tuổi cuống cuồng nói.

"Chưởng quầy của bọn ta là người mà ai cũng có thể gặp sao?" nhân viên mất kiên nhẫn xua đuổi người trẻ tuổi: "Cút cút cút, còn làm loạn nữa thì ông đây sẽ đánh gãy chân ngươi!"

Bấy giờ sắc trời mới vừa hừng sáng, lá lúc ngủ ngon nhất, nhân viên này vốn đang còn muốn ngủ nướng.

Nếu như người này là khách mua lương thực thì cũng được, kết quả người này không phải tới mua lương thực, nhân viên càng tức giận hơn, bắt đầu đuổi người!

"Một tên nhân viên chạy vặt như ngươi đừng có mà mắt chó coi thường người khác!"

Người trẻ tuổi nói: "Chuyện mà ta muốn nói có liên quan đến kho lương thực ngoài trấn, tốt nhất ngươi hãy nhanh chóng tìm chưởng quầy tới đây, nếu để lỡ việc lớn, ai đánh gãy chân ai cũng chưa biết đâu!"

"Liên quan đến kho lương thực ư?" sắc mặt nhân viên đó tái nhợt: "Kho lương thực thế nào rồi?"

"Một nhân viên chạy vặt như ngươi, chỉ cần biết kho lương thực xảy ra chuyện là được, những thứ khác, ta sẽ chỉ nói với đại chưởng quầy của các ngươi thôi!"

Người trẻ tuổi còn muốn báo tin để lãnh thưởng tiền, đương nhiên sẽ không nói cho nhân viên đó biết.

"Sao ta biết ngươi nói thật hay giả?"

"Ta ăn no rửng mỡ, sáng sớm đến gạt các ngươi để chơi đùa ư?" Người trẻ tuổi nói: "Vả lại, nếu không có việc lớn, ta dám lừa gạt chưởng quầy của các ngươi sao?"

Nhân viên suy nghĩ, cảm thấy người này nói rất có lý, gật đầu nói: "Ngươi chờ đây, ta đi gọi chưởng quầy!"

Nói xong, hắn xoay người chạy vào trong.

Advertisement
';
Advertisement