Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trần gia là người tuy nóng tính nhưng lại hào phóng, tiền công cho các chưởng quầy không những rất cao, mà tiền đi lầu xanh hay bao dưỡng thê thiếp cũng có thể chi trả.

Ngoài ra, ông ta luôn giữ lời hứa, đã nói tha cho chưởng quầy một mạng thì chắc chắn sẽ không đánh chết chưởng quầy.

Hôm nay chưởng quầy đến đây đã mang theo quyết tâm liều chết, đối với ông ta mà nói, đây quả thực là ngoài ý muốn.

“Hồi bẩm Trần gia, đám thổ phỉ này đánh nhau rất giỏi…”

Chưởng quầy quỳ trên mặt đất, kể lại cho Trần gia nghe lời phân tích của lão đại.

Trần gia nghe xong, quả nhiên cất roi đi: "Ngươi còn biết phái người đi dò la lai lịch của bọn thổ phỉ, giỏi hơn hai tên ngu xuẩn này nhiều... Người đâu, đánh gãy hai chân của hắn rồi quẳng ra ngoài đi!"

"Vâng!" Bên cạnh có hai tên lực lưỡng cầm gậy bước ra.

"Đa tạ Trần gia! Đa tạ Trần gia!"

Chưởng quầy không ngừng dập đầu với Trần gia, sau đó bị hai tên lực lưỡng kéo đi.

Trần gia liếc mắt nhìn hai tên chưởng quầy khác treo trên cây cột, xoay người vào phòng.

Sau khi thay lại một bộ quần áo mới, Trần gia dẫn theo một đội người cưỡi ngựa rời khỏi quận thành, đi dọc theo con đường núi tây thành một tiếng đồng hồ, dừng lại ở bên ngoài một ngôi làng nhỏ trên núi.

“Các ngươi chờ ở đây”.

Trần gia bảo tùy tùng dừng lại dưới chân núi, một mình đi vào làng.

Vài năm gần đây, miền Bắc chịu thiên tai nghiêm trọng, cuộc sống của người dân Giang Nam cũng không mấy khá giả, nhưng ngôi làng này lại yên bình và thanh tĩnh.

Con đường lát đá xanh sạch sẽ, hai bên đường là khoảng sân nhỏ bằng gạch xanh san sát nhau, cùng dãy núi xanh ngắt không xa làm nổi bật lẫn nhau, tràn ngập chất thơ và họa.

Ở trong quận thành Trần gia vô cùng nóng nảy, nhưng khi đến ngôi làng này lại trở nên cực kỳ khiêm tốn, từ khi vào làng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười, khi gặp dân làng đi ngang qua cũng nhanh chóng chủ động nhường đường.

Nếu như là người không hiểu ông ta, nhìn thấy Trần gia thế này, nhất định cho rằng ông ta là một người quân tử khiêm tốn.

Trần gia cứ đi theo con đường lát đá xanh, đi đến trước một ngôi từ đường.

Trên bảng hiệu trước cửa từ đường viết "Từ đường Tạ Thị", bên trong truyền đến từng tiếng đọc sách.

Một người đàn ông trung niên mặc áo vải mộc mạc đi ngang sân từ đường, nhìn thấy Trần gia ở cửa, khẽ nhíu mày, đi ra.

"Trần Nhị, sao ngươi lại đến đây?"

"Bẩm Tạ tiên sinh, ta đến tìm lão tiên sinh!"

Trần gia cúi người hành lễ.

"Kho lương của ngươi cũng bị cướp rồi sao?" Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.

"Sao Tạ tiên sinh biết được?" Trần gia kinh ngạc.

Người đàn ông trung niên không trả lời câu hỏi của Trần gia, mà lại hỏi một câu khác: "Bọn thổ phỉ cướp của ngươi, có phải tự xưng là Đậu Nê Vạn của núi Miêu Miêu không?"

"Đúng vậy!" Trần gia càng thêm kinh ngạc: "Tạ tiên sinh biết lai lịch của mấy tên này sao?"

"Ta không biết," Người đàn ông trung niên nói: "Vừa rồi Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng đến đây, kho lương của bọn họ cũng bị thổ phỉ cướp vào đêm qua, mấy tên cướp bên bọn họ cũng tự xưng là Đậu Nê Vạn ở núi Miêu Miêu."

"Kho lương của tên Ngụy béo và thuộc hạ lão Trương cũng bị cướp rồi sao?"

Trần gia không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Giang Nam sản xuất lương thực, nhà buôn lương thực cũng rất nhiều, Trần gia có thể xưng bá một phương, ngoại trừ năng lực của ông ta ra, quan trọng nhất chính là ông ta có chỗ dựa vững chắc.

Chỗ dựa của Trần gia chính là nhà họ Tạ ở Giang Nam.

Nhà họ Tạ là một nhà dòng dõi lâu đời đã truyền thừa hơn bốn trăm năm, tại quận Trường Lĩnh có gốc rễ vững chắc, Trần gia chẳng qua là một trong số nhiều tay sai mà nhà họ Tạ bồi dưỡng.

Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng giống như ông ta, là nhà buôn lương thực do nhà họ Tạ bồi dưỡng.

Trần gia vốn tưởng rằng mình đã đắc tội với ai đó, khiến cho ba kho lương của thuộc hạ mình đều bị cướp, bây giờ mới biết, thì ra kho lương của tên Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng bị cướp.

Trong lòng Trần gia nhất thời như trút được gánh nặng.

Chẳng qua ông ta không dám thể hiện ra ngoài, mà làm bộ sốt ruột hỏi: "Lão tiên sinh nói như thế nào?”

"Phụ thân còn đang trên lớp, không nói gì.”

Người đàn ông trung niên dẫn Trần gia vào sân nhỏ, chỉ vào gian phòng bên cạnh: "Vào đó đợi đi, lát nữa tan học rồi hãy nói!”

"Vâng!" Trần gia lại cúi người hành lễ, cất bước vào phòng kế bên.

Vừa vào phòng đã phát hiện hai người đang quỳ trên mặt đất tại phòng kế bên, chính là Ngụy béo và Trương Toàn Quý.

Nếu như là bình thường gặp mặt, Trần gia khẳng định sẽ vui đùa ầm ĩ cùng hai người một phen, nhưng lúc này lại ngay cả chào hỏi cũng không dám, không nói một lời mà đến quỳ bên cạnh Ngụy béo.

Ba người vẫn quỳ đến chạng vạng tối, đợi đến bọn nhỏ tan học rời đi, ba người mới nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Một ông lão chống gậy, nách kẹp một cuộn thẻ tre, đi vào.

Ông lão râu tóc bạc phơ, trên người mặc bộ quần áo vô cùng giản dị, thậm chí còn vá một miếng trên quần.

Nhưng ba người Trần gia lại hoàn toàn không dám khinh thường, quỳ trên mặt đất nghiêm túc dập đầu ba cái, đồng thanh hô: "Học trò bái kiến lão tiên sinh!”

Nhà dòng dõi có thể truyền thừa mấy trăm năm, thật ra đa số đều rất khiêm tốn.

Ví dụ như nhà họ Tạ, nề nếp trong nhà vô cùng nghiêm khắc, con cháu trong tộc rất ít khi kiêu ngạo hống hách bên ngoài, mà hầu hết đều sinh sống trong ngôi làng nhỏ này, con cái cũng đều được giáo dục trong học đường của gia tộc.

Mỗi đời gia chủ nhà họ Tạ đều phải đảm nhiệm chức vụ trong học đường của gia tộc, ông lão trước mắt chính là gia chủ đời trước của nhà họ Tạ.

Hai mươi năm trước, sau khi về hưu từ bộ Lại ở kinh thành, ông ta đã trở về nhà tổ, đảm nhiệm chức vụ trưởng học đường của gia tộc.

Người trong gia tộc nhìn thấy gia chủ, thì đều gọi là tiên sinh, gia chủ đời trước gọi là lão tiên sinh.

Đây cũng là nguyên nhân nhà họ Tạ có thể truyền thừa mấy trăm năm.

Chỉ có đủ coi trọng giáo dục, con cháu mới có thể không ngừng có nhân tài xuất hiện, mới có thể duy trì sự kế thừa của nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ không chỉ bồi dưỡng đệ tử trong tộc, mà mỗi năm còn tuyển chọn một số trẻ mồ côi thông minh lanh lợi từ khắp nơi, tùy theo tính cách và năng lực của từng người mà tiến hành bồi dưỡng.

Trần gia, Ngụy béo và Trương Toàn Quý đều là trẻ mồ côi được nhà họ Tạ nhận nuôi, sau nhiều vòng tuyển chọn, cuối cùng bộc lộ tài năng, trở thành trung gian vơ vét của cải cho nhà họ Tạ.

Trong mắt nhiều người dân, nhà họ Tạ là một dòng dõi thư hương có nề nếp gia đình vô cùng nghiêm khắc, mỗi khi xảy ra nạn đói, nhà họ Tạ đều lập lều phát cháo ở khắp nơi trong quận Trường Lĩnh, cứu tế người dân.

Cho nên danh tiếng của nhà họ Tạ trong phạm vi trăm dặm đều rất tốt.

Nhưng trên thực tế, nhà họ Tạ nuôi rất nhiều thuộc hạ tay sai như Trần gia, thâm nhập vào các ngành các nghề tại quận Trường Lĩnh, bắt nạt và chiếm lĩnh thị trường, không chuyện ác nào không làm.

Để thâu tóm đất đai của người dân, ba người Trần gia không biết đã nhuốm máu bao nhiêu người vô tội.

Đây cũng là lý do khiến Kim Phi căm ghét các gia tộc dòng dõi quyền quý.

Các gia tộc dòng dõi quyền quý bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng thực chất lại ẩn núp trong bóng tối, hút máu người dân, so với thổ phỉ còn đáng hận và đáng sợ hơn!

"Tiểu Trần, Tiểu Ngụy, Tiểu Trương, các con tới rồi à?”

Ông lão thấy ba người, vẻ mặt hiền lành hỏi: "Các con có việc gì sao?”

"Phụ thân, chuyện là thế này, kho lương của thuộc hạ bọn họ đêm qua đều bị thổ phỉ cướp!”

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh kể lại chuyện kho lương bị cướp.

"Chao ôi, sau khi Tứ hoàng tử Trần Chinh giết cha cướp ngôi, khiến thiên hạ đại loạn, trộm cướp nổi lên khắp nơi, cuối cùng người dân phải chịu khổ!”

Vẻ mặt ông lão trách trời thương dân, thở dài nói: "Kim Phi tuy rằng tiếp tay cho giặc, ủng hộ Trần Văn Nhi - một nữ giới lên ngôi xưng đế, nhưng nó có một câu thơ nói rất đúng, đất nước hưng thịnh dân khổ, đất suy vong dân cũng khổ!”

"Phụ thân, lúc này phụ thân đừng bùi ngùi nữa, mau nói xem bây giờ nên làm thế nào đi?”

Advertisement
';
Advertisement