Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngọn núi mà phi thuyền đang đậu, cách chỗ hai người Tạ Lăng Phong tầm hai ba dặm, nhìn từ chỗ bọn họ, đồ phi thuyền vứt xuống chỉ có một điểm đen to như hạt vừng, căn bản không rõ là vứt cái gì xuống.

Hà Đỉnh Lương chỉ vào điểm đen tò mò hỏi: “Tạ huynh, đấy là cái gì?”

“Ta cũng đâu có kính viễn vọng, sao mà biết được?”

Tạ Lăng Phong không nhẫn nại lắm đáp.

Giây tiếp theo, bọn họ đã có đáp án.

Điểm đen nhỏ rời khỏi phi thuyền không bao lâu, hóa thành vô số điểm đen nhỏ hơn, rơi trên ngọn núi.

Tiếp đó, phần đỉnh ngọn núi như cái chảo dầu nước, truyền đến âm thanh nổ tung dày đặc.

Nháy mắt cả đỉnh ngọn núi đã hóa thành biển lửa

Phi thuyền và lựu đạn là tổ hợp chiến đấu kinh điển nhất của tiêu cục Trấn Viễn, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương thân là con cháu dòng chính thế gia, trước đây đã từng nghe qua.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là lần đầu.

Loại cảnh tượng quá chấn động này, hai người đã bị dọa cho giương mắt mà nhìn.

Sau mười mấy giây, Hà Đỉnh Lương mới hoàn hồn: “Tạ huynh, phương pháp này quá lợi hại rồi đấy?”

“Thảo nào ai cũng nói không thể đánh thắng tiêu cục Trấn Viễn, có loại vũ khí này, cho dù có ngàn bình chục ngàn mã cũng vô dụng!”

Trong lòng Tạ Lăng Phong không khỏi sinh ra những đợt tuyệt vọng.

Tiếp đó ông ta nhớ ra phụ thân từng nói với ông ta, bảo ông ta là bất cứ lúc nào cũng không được tuyệt vọng, phải tích cực tìm biện pháp phá giải.

Đang lúc Tạ Lăng Phong tự an ủi mình, phi thuyền lại bay lên một đoạn, sau đó ném tiếp một điểm đen xuống.

Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cho rằng điểm đen này giống với lúc trước, nhưng phát hiện điểm đen này không chia ra, mà rơi thẳng xuống rừng cây ở lưng núi.

Giây tiếp theo, hai người cảm thấy ngọn núi dưới chân đột nhiên rung chuyển.

Tiếp theo một ánh lửa chói mắt bay lên, sau đó một làn sóng không khí lan ra.

Cho dù hai người cách hai ba dặm, nhưng quần áo vẫn bị làn sóng không khí thổi cho dính vào người.

Đợi khói lửa tan hết, bọn họ phát hiện ngọn núi vừa nãy đã bị nổ sụp một nửa!

Nhìn thấy cảnh nổ đầu tiên, Tạ Lăng Phong còn có thể khuyên mình là hãy nghĩ cách phá vỡ, nhưng lần nãy, làm cách nào thì cũng không thể xua đuổi nỗi tuyệt vọng trong lòng ông ta được.

Trước đây Tạ Lăng Phong nghe nói Kim Phi chỉ dẫn theo mấy chục ngàn người, lại đánh bại được hàng trăm ngàn quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng và quân Tần Vương ở Hi Châu, còn cảm thấy không thể hiểu nổi.

Theo ông ta thấy, quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương có hàng trăm ngàn người, cho dù Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp ngoan cố không chịu thông suốt nhưng dùng người chất lên, cũng có thể đè chết Kim Phi, sao lại bị Kim Phi đánh bại được?

Bây giờ ông ta hiểu rồi!

Đến đỉnh núi mà nhân viên hộ tống còn chưa lên, chỉ ngồi trên phi thuyền ném hai điểm đen xuống dưới, đỉnh núi đã thành biển lửa, nửa ngọn núi cũng bị nổ sụp!

Trong thần thoại của Đại Khang, phương pháp của thiên thần của không lợi hại như vậy!

Cái gọi là thần thoại, chẳng qua là tượng tượng của học trò về thiên thần, năng lực của thiên thần cũng do học trò nghĩ ra.

Phi thuyền và bao thuốc nổ, đã vượt qua sức tượng tượng của học trò rồi!

Đối diện với kẻ địch như vậy, còn đánh sao nữa?

Mặc Tạ Lăng Phong chấn động, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ nguyên thái độ, nhưng Hà Đỉnh Lương bên cạnh ông ta, lúc này đã bị dọa cho ngồi liệt xuống đất, hoàn toàn không còn phong độ nên có của công tử thế gia.

Thật ra không chỉ ông ta, trong phương trận sau người Trương Lương, có mấy nhân viên hộ tống cũng bị giật mình.

“Đại… Đại đội trưởng… Bao thuốc nổ của chúng ta, uy lực to thế à?”

Một nhân viên hộ tống nhỏ giọng hỏi.

Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương không biết điểm đen là gì, nhưng nhân viên hộ tống đều có thể đoán ra, đó là bao thuốc nổ.

Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với bao thuốc nổ, bao thuốc nổ của trước kia, hoàn toàn không có uy lực lớn như vậy.

Chẳng lẽ xưởng thuốc nổ lại làm ra được một loại thuốc nổ mới rồi?

“Về rồi nói, bây giờ không phải lúc giải thích với các ngươi!” Đại đội trưởng đáp.

Các nhân viên hộ tống còn lại ở xung quanh đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Bao thuốc nổ bình thường chắc chắn không có uy lực như vậy, nhưng bọn họ nhớ ra một chiêu mà Kim Phi từng dùng ở chiến trường Hi Châu.

Lần đó vì để tạo thanh thế cho Lý Địch, khiến Lý Lăng Duệ kinh sợ, Kim Phi đã cho người chỗ một lượng thuốc nổ lớn ở trên núi trước, sau đó dùng đại bác bắn vào ngọn núi kia.

Thật ra đạn pháo không nổ được, nhưng nhân viên hộ tống châm lửa vào thuốc nổ đã chôn trước, nên khiến cả ngọn núi nổ tung.

Lúc đó Lý Lăng Duệ cũng bị kiềm chế, không dám làm khó Lý Địch một mình đi tới doanh trại Đảng Hạng để đàm phán.

Không cần hỏi, lần này Trương Lương chắc chắn cũng dùng chiêu tương tự.

Nhân viên hộ tống bị thiệt hại nặng nề ở kênh Hoàng Đồng, lần này tới Giang Nam, Trương Lương lại điều một vài nhân viên hộ tống ở các nơi khác tới bổ sung vào.

Nhân viên hộ tống hỏi chuyện chính là người mới được bổ sung, không biết trận chiến đó ở Hi Châu, còn cho rằng Kim Phi lại làm ra một bao thuốc nổ mới.

Trước phương trận, nhân viên hộ tống gọi hàng lại giơ loa sắt, hét về phía kho lương thực nói: “Ông đây cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức ra đầu hàng, nếu không ông đây sẽ nổ nát các ngươi!”

Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, mặc dù thế gia vọng tộc đều từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn có thê đánh nhau, nhưng đa phần chưa có nhận thức trực quan.

Nhân viên hộ tống đóng giả thổ phỉ, ngoài để tìm cớ cướp lương, còn một mục đích khác là thông qua lần ‘diễn tập trấn áp thổ phỉ’ này, thể hiện võ lực của tiêu cục Trấn Viễn với thế gia vọng tộc của Giang Nam, khiến Giang Nam khiếp sợ.

Trương Lương cho người chôn thuốc nổ trên núi trước, cũng là vì nguyên nhân này.

Từ sớm anh ta đã biết Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đang nhìn lén, thật ra không chỉ hai bọn họ, mấy đỉnh núi xung quanh hầu như đều có nhìn đang quan sát trận đấu.

Có người dân hóng hớt, cũng có mật thám do thế gia vọng tộc quần huyện xung quanh phái tới.

Trương Lương tin, sau khi trải qua cuộc diễn luyện lần này, cho dù là người dân hay thế gia vọng tộc, đều sẽ có nhận thức càng sâu sắc với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau này mà còn có tâm tư gì, cũng phải cân nhắc thật kĩ.

Cảnh ‘thổ phỉ’ này diễn tới đây đã kết thúc rồi, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, giơ cờ trắng đi ra khỏi kho lương thực.

“Các vị anh hùng tha chết, chúng ta phục rồi, chúng ta đầu hàng!”

Nhân viên hộ tống gọi hàng nhịn cười, xua tay với phía sau.

Nhân viên hộ tống đã đợi suốt từ sớm lập tức xông lên, một đội người trói gô ‘thổ phỉ’ vào, một đội khác thì xông vào kho lương thực.

Trên đỉnh núi, Tạ Lăng Phong phát hiện nhân viên hộ tống chiếm lĩnh kho lương thực, cũng ép mình phải bình tĩnh lại, dẫn người vội vàng xuống núi.

Hà Đỉnh Lương thấy vậy, cũng vội đi theo.

Hai người chặn Trương Lương trước cửa kho lương thực.

“Trương đại soái, tiêu cục Trấn Viễn quả nhiên là tiếng đồn không ngoa, xuất sắc vô song!”

Tạ Lăng Phong nịnh nọt trước, sau đó nói: “Đa tạ Trương đại soái ra tay, bây giờ thổ phỉ đã bị đánh lùi, không làm phiền đại soái nữa, chúng ta sẽ cho người tiếp nhận kho lương thực!”

“Tạ công tử, các người muốn tiếp nhận kho lương thực, đoán chừng phải một thời gian nữa!”

Trương Lương nói: “Đợi chúng ta vận chuyển chiến lợi phẩm đi, rồi các người hãy tới.”

“Chiến lợi phẩm?” Tạ Lăng Phong ngơ ngác: “Chiến lợi phẩm gì?”

“Lương thực trong kho lương thực đó,” Trương Lương nói: “Bọn ta không ngại đường xe tới diệt thổ phi, đánh cho thổ phỉ chạy mất, tất nhiên lương thực là chiến lợi phẩm của bọn ta rồi!”

Advertisement
';
Advertisement