Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Hạ Nhi, Vũ Dương, những năm gần đây, hạn rét mùa đông ngày càng nghiêm trọng, thời tiết khắc nghiệt mùa hè cũng ngày càng rõ ràng, không phải lũ lụt thì chính là hạn hán, tất cả những điều này cho thấy, thời kỳ tiểu băng hà đang đến!"

Kim Phi nói: "Thời kỳ tiểu băng hà ít nhất sẽ kéo dài hơn mười năm, nếu lâu hơn nữa, thậm chí nếu kéo dài hàng chục năm, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Để giải quyết vấn đề khó khăn này, chúng ta không chỉ cần trùng tu thuỷ lợi, mà còn cần tìm ra các giống lương thực mới có khả năng chịu hạn chịu lụt và có năng suất cao."

"Không phải Nguỵ lang trung đã ươm giống lúa mới rồi sao?" Quan Hạ Nhi nói.

"Cây lúa ưa nước, cần được trồng ở những nơi có đầy đủ nguồn nước, nhưng Đại Khang và khu vực phía Tây, không có nhiều nguồn nước, nên không thể trồng lúa được."

Kim Phi cho biết: “Thích hợp trồng ở miền Bắc nhất, cao nhân đã từng nói khoai tây, bắp và khoai lang đỏ, ta và Hồng Đào Bình sẽ đóng một con tàu lớn có thể đi xa, để sớm có thể ra nước ngoài tìm hạt giống cải tiến, sớm có thể mang chúng về, có lẽ có thể cứu được vô số dân chúng!"

Giang Nam ấm áp, nhưng phần lớn là đồi núi, muốn trồng lương thực trên quy mô lớn, vẫn phải nhìn về phía bắc.

Đáng tiếc là hiện nay ở Đại Khang không có hạt giống cải tiến phù hợp, dân chúng chủ yếu trồng cây kê, sau đó là cao lương, đậu nành, gạo kê và các loại cây trồng khác.

Dân chúng không trồng nhiều lúa mì.

Đầu tiên thời điểm này trồng lúa mì không dễ dàng, rất dễ bị bệnh.

Một khi xuất hiện dịch bệnh sẽ xảy ra trên diện rộng, toàn bộ cánh đồng lúa mì sẽ bị phá hủy cùng nhau, mùa màng của cánh đồng này sẽ bị mất.

Thứ hai, công cụ bóc vỏ lúa mì hiện nay của Đại Khang rất lạc hậu, dẫn đến giá bột mì rất cao, dân chúng không đủ tiền mua, mà không bỏ vỏ, trực tiếp ăn cháo lúa mì, lớp cám trên bề mặt lúa mì quá thô, kết cấu và hương vị không ngon lắm.

Những lý do này đã ngăn cản lúa mì trở thành cây trồng lương thực chủ yếu của Đại Khang.

Trước đây Kim Phi đã chỉ cho Ngụy Vô Nhai biện pháp trồng các loại lúa mì mới, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm cũng đang rất cố gắng, nhưng việc bồi dưỡng một giống mới là một công việc lâu dài, nếu như mọi việc suôn sẻ, cũng phải mất vài năm.

Còn nếu gặp trục trặc ở giữa đường, thì sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Để đảm bảo an toàn, Kim Phi Quyết định chuẩn bị cả hai cách.

Việc của Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm vẫn tiếp tục làm, còn việc đi ra biển tìm kiếm hạt giống cải tiến cũng phải tiếp tục.

Một con tàu có thể vượt đại dương, là điều kiện cơ bản để ra khơi.

"Đương gia, chẳng phải chúng ta đã có Trấn Viễn số 2 rồi sao, nếu không được thì để Trấn Viễn số 2 ra biển đi!"

Tuy Quan Hạ Nhi biết lí do Kim Phi hành động như vậy, nhưng cô vẫn không muốn Kim Phi đi Đông Hải.

"Hạ Nhi, Trấn Viễn số 2 có thể chạy trên Trường Giang và tạm chạy được ở gần biển một chút, nhưng ra biển thì không thể!" Kim Phi lắc đầu.

Trấn Viễn số 2 là một chiếc tàu chở hàng được sửa đổi lại, kết cấu tổng thể chủ yếu được làm bằng gỗ, khả năng chịu gió sóng không hề ổn, nếu ở trên biển gặp gió bão, có thể bị lật và vỡ tan thành từng mảnh.

"Phu quân, chàng đã quyết định rồi à?" Cửu công chúa hỏi.

"Quyết định rồi!" Kim Phi gật đầu không do dự.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương vẫn mang vẻ mặt đầy lo lắng, Kim Phi nói tiếp: "Mọi người yên tâm, lần này ta sẽ cố gắng mang theo nhiều nhân viên hộ tống, Nhuận Nương, nàng cũng đi cùng để nấu ăn cho ta!"

"Được, ta sẽ gói ghém đồ đạc của mình."

Nghe tin Kim Phi bằng lòng đưa cô ấy đi cùng, thái độ của Nhuận Nương lập tức thay đổi 180 độ.

"Nhuận Nương, đồ phản bội này!" Quan Hạ Nhi thấy vậy, hung hãn trừng mắt nhìn Nhuận Nương.

Nhuận Nương tự biết mình đuối lý, lè lưỡi một cái, trốn ở sau lưng Kim Phi.

"Tỷ tỷ, thật ra chỉ cần chuẩn bị tốt các biện pháp bảo vệ, thì ra ngoài cũng không nguy hiểm như vậy."

Cửu công chúa nắm lấy tay Quan Hạ Nhi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Phu quân cũng không thể cả đời cũng không đi ra ngoài đúng không?"

Quan Hạ Nhi há miệng một cái, nhưng cuối cùng lại cúi đầu.

Đúng vậy, Kim Phi năm nay mới hai mươi tuổi, đời người còn rất dài, chẳng lẽ cả đời ở trong thôn nhỏ này, không ra khỏi cửa sao?

Huống chi chẳng lẽ ở trong thôn, thì nhất định sẽ không gặp phải nguy hiểm không?

Đứa con đầu lòng của Cửu công chúa, không phải mất trong thôn sao?

Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng ngừng phản đối, nói: "Đương gia, nếu chàng quyết tâm ra ngoài, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chàng phải đồng ý một vài điều kiện!"

"Nàng cứ nói!"

"Đầu tiên, lần này chàng ra ngoài, phải mang theo Phi Phi và đội súng kíp!" Quan Hạ Nhi duỗi ngón tay ra.

Với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn hiện tại, không có nhiều đội có thể đối đầu trực diện với họ, lúc này điều cần chú ý hơn là những kẻ phản bội bên trong.

Ví dụ lần trước Kim Phi gặp tai nạn ở Đông Hải, cũng không phải do kẻ địch bên ngoài, mà là do nội bộ xuất hiện gián điệp.

Các nữ công nhân núi Thiết Quán do Tả Phi Phi lãnh đạo, sức chiến đấu có thể không phải là mạnh nhất, nhưng lại trung thành nhất với Kim Phi.

Để bảo vệ quá trình làm xà phòng thơm không bị rò rỉ ra ngoài, các nữ công nhân núi Thiết Quán từ khi bắt đầu, hầu như không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, điều này cũng giúp loại bỏ khả năng bị thu mua.

Điểm quan trọng nhất là hầu hết tất cả nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều đã ký kết hôn ước với Kim Phi.

Theo quan điểm của Quan Hạ Nhi, ký kết hôn ước, thì chẳng khác nào họ là người nhà của Kim Phi.

Vì vậy, trong suy nghĩ của Quan Hạ Nhi, các nữ công nhân núi Thiết Quán là những người đáng tin cậy nhất.

"Được rồi!" Kim Phi gật đầu.

Các nữ công nhân núi Thiết Quán quả thực là đáng tin cậy, sau khi trải qua trận chiến kênh Hoàng Đồng, sức chiến đấu cũng đã được tăng lên rất nhiều, quả thực là ứng cử viên tốt nhất cho đội hộ vệ.

"Điều thứ hai, sau khi chàng đến Đông Hải, không được chạy lung tung, nếu nhất định phải ra biển, người trên thuyền phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để xuất hiện chuyện như lần trước!"

Quan Hạ Nhi lại lần nữa duỗi ngón tay ra.

Chuyện lần trước, cô thật sự sợ hãi.

"Yên tâm, ta sẽ chú ý." Kim Phi lại gật đầu.

"Còn có..." Quan Hạ Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhưng không thể nghĩ ra điều gì để bổ sung, vì vậy cô nói: “Phần còn lại chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói với chàng!"

"Không thành vấn đề," Kim Phi cảm thấy thích thú trước bộ dạng của Quan Hạ Nhi, y đưa tay xoa tóc cô, mỉm cười hỏi: "Hạ Nhi, nếu nàng lo lắng, hay là đi cùng ta?"

Quan Hạ Nhi cắn môi, hiển nhiên có chút động lòng, nhưng cuối cùng lại lắc đầu: "Ta không đi, ta phải ở nhà với Nhị Nữu!"

Nói xong, cô nói thêm: "Đương gia, chàng phải cẩn thận, ta không muốn lại phải đi cứu chàng đâu! Lần này mà phải đi cứu chàng thì sau khi chàng trở lại, ta và Nhị Nữu sẽ không hôn chàng nữa!"

"Ta biết rồi!" Kim Phi gật đầu: “Lát nữa ta sẽ đến chỗ nàng và Nhị Nữu!”

Quan Hạ Nhi đương nhiên muốn ở chung với Kim Phi lâu hơn, nhưng cô vẫn hỏi: “Trong phòng thí nghiệm không bận sao?"

"Bận rộn xong rồi," Kim Phi vòng tay ôm lấy Quan Hạ Nhi: "Hơn nữa, dù công việc có bận rộn đến đâu, cũng không quan trọng bằng bằng nàng và con đúng không?"

"Miệng lưỡi trơn tru..."

Quan Hạ Nhi đẩy nhẹ Kim Phi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

"Phu quân, chàng định khi nào đi Tây Xuyên? Ta sẽ báo cho Khánh Hâm Nghêu chuẩn bị đón tiếp và sắp xếp hộ vệ." Cửu công chúa hỏi.

Advertisement
';
Advertisement