“Tiểu Bắc tỷ…”

Mặt Nhuận Nương đỏ bừng, vì bị Đường Tiểu Bắc trêu chọc.

Kim Phi đi đằng sau sắc mặt cũng tối sầm lại.

Đường Tiểu Bắc vẫn là Đường Tiểu Bắc, một lời không hợp lập tức ‘quay xe’.

Nhận ra Đường Tiểu Bắc còn muốn trêu chọc Nhuận Nương, Kim Phi lập tức đổi chủ đề: “Tiểu Bắc, muội vừa nói ở đây mới xây dựng rất nhiều hợp tác xã mua bán và tiền trang, chuyện này là như nào?”

“Tướng công, mấy tháng không gặp, sao vừa mới gặp đã hỏi công việc chứ?”

Đường Tiểu Bắc giả vờ lau nước mắt: “Ta đau lòng quá!”

Mấy nữ phụ tá đứng sau nhìn cô ấy, tất cả họ đều trông như thể vừa gặp quỷ.

Thời gian các cô ấy đi theo Đường Tiểu Bắc không tính là ngắn, theo họ thấy, Đường Tiểu Bắc luôn là người phụ nữ mạnh mẽ không bao giờ cười, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, thuộc mẫu người có khí chất cao.

Kết quả sau khi gặp Kim Phi, Đường Tiểu Bắc như biến thành người khác.

Vừa rồi trêu đùa Nhuận Nương còn chưa tính, sao bây giờ còn nũng nịu như đứa trẻ vậy?

Mấy nữ phụ tá lần đầu tiên thấy Kim Phi, tất cả đều tò mò đánh giá y.

“Được rồi được rồi, đừng diễn nữa, vào trong nói chuyện đi!”

Kim Phi nhéo mũi Đường Tiểu Bắc, dẫn đầu đi vào nhà trọ.

Hiện nay độ ảnh hưởng của Đường Tiểu Bắc xếp thứ năm ở Xuyên Thục, hơn nữa hàng năm cô ấy đều bôn ba bên ngoài, vì lý do an toàn, nên lực lượng an ninh bên người Đường Tiểu Bắc cũng cực kỳ mạnh.

Cô ấy đã vào nhà trọ này ở, vậy có thể nói nhà trọ này cực kỳ an toàn.

Đường Tiểu Bắc bóp ngực Nhuận Nương một cái, rồi mới bước nhanh đuổi theo Kim Phi.

Vừa đi cô ấy vừa nói: “Ở đập Đô Giang tập trung rất nhiều công trường, công nhân cũng rất nhiều, tướng công cũng biết rồi đấy, chúng ta trả lương cho công nhân, đều bằng sổ tiết kiệm, cho nên tiền trang ở đây tương đối dày đặc.”

Đường Tiểu Bắc chỉ nói tại sao có nhiều tiền trang, nhưng lại không nói vì sao có nhiều hợp tác xã mua bán.

Nhưng Kim Phi vẫn nghe ra.

Nhân dân kiếm tiền trong công trường, tự nhiên sẽ có nhu cầu chi tiêu.

Hợp tác xã mua bán chính là nơi cho người dân tìm chỗ tiêu tiền.

“Hợp tác xã mua bán làm ăn như thế nào?” Kim Phi hỏi.

“Vô cùng tốt, đặc biệt là nông cụ và muối ăn, bán được rất nhiều.” Đường Tiểu Bắc trả lời.

Ban đầu lúc thương hội Kim Xuyên được thành lập, khách hàng chủ yếu của thương hội là người có tiền, thương hội chủ yếu kiếm tiền từ những người giàu có, một hạt châu Thủy Ngọc có thể bán được mấy ngàn lượng bạc.

Nhưng khách hàng chủ yếu của hợp tác xã mua bán lại là dân chúng bình thường, hàng hóa cũng là các loại đồ dùng hàng ngày, đi theo con đường lợi nhuận ít nhưng doanh thu nhanh.

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc vừa đi vừa nói chuyện, cũng không chú ý đến đang đi đến nơi nào, chờ khi y nhận ra, mới phát hiện, đã đến trước của phòng Đường Tiểu Bắc.

Nhuận Nương và các nữ phụ tá của Đường Tiểu Bắc cũng không biết đã đi đâu.

“Ta đã nói chuyện với chưởng quầy, không cần chuẩn bị phòng cho tướng công, mấy ngày nay chàng ở chung phòng với ta nhé?”

Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu hỏi.

“Đương nhiên.” Kim Phi biết đã đến lúc ‘làm việc nặng’, y không do dự, kéo Đường Tiểu Bắc vào phòng.

Suốt cả buổi chiều hai người đều ở trong phòng, phải đến tận lúc ăn cơm mới bước ra.

Mặt Đường Tiểu Bắc đầy hưng phấn, nhưng Kim Phi thì hơi ủ rũ, khi đi xuống lầu cũng phải bám vào lan can.

Nhuận Nương thấy vậy, vội vàng đi vào bếp bưng ra một bát canh gà, cho Kim Phi bồi bổ.

Ăn tối xong, Kim Phi đi tìm Ngụy Đại Đồng: “Ngụy đại nhân, thật xin lỗi, buổi chiều có ít việc làm trễ nãi thời gian.”

Dựa theo kế hoạch xế chiều hôm nay, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng phải đi đến đập Đô Giang để thị sát, ai ngờ gặp Đường Tiểu Bắc, bị trễ nãi cả buổi chiều.

“Tiên sinh khách sáo rồi, ngày mai đi cũng được mà.”

Ngụy Đại Đồng vội vàng xua tay: “Đúng rồi tiên sinh, tối nay có buổi biểu diễn, do Thanh Diên cô nương tự mình dẫn dắt, ngài có muốn đi xem không?”

Công việc chính của đoàn ca múa là biểu diễn các tiết mục để giải khuây, đập Đô Giang là trung tâm của các công trường lớn ở Xuyên Thục, là nơi biểu diễn trọng điểm của đoàn ca múa, bình thường có hai đội biểu diễn sẽ sống ở đây.

Nhưng Thanh Diên tự mình dẫn đội, là chuyện tương đối hiếm thấy.

Dù sao hiện tại đoàn ca múa Kim Xuyên cũng rất phát triển, còn Thanh Diên là người phụ trách của đoàn ca múa, nên hiếm khi ra ngoài.

“Vở kịch tối nay là gì?” Kim Phi hỏi.

Nếu là Cô gái tóc trắng hay những vở linh tinh khác, Kim Phi cũng không dự định xem.

Suy cho cùng, những vở này đều do y biên đạo, đã xem quá nhiều lần, xem nữa cũng vô nghĩa.

“Vở kịch hôm nay có tên là Huyết Chiến Du Quan, nghe nói nó được phỏng theo trận chiến thành Du Quan năm ngoái.” Ngụy Đại Đồng trả lời.

“Vậy phải đi xem thử thôi!” Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, để lại ấn tượng sâu sắc cho Kim Phi.

Ăn tối xong, Kim Phi dẫn đám người Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương, Tả Phi Phi, ngồi ở trước sân khấu.

Sau khi trời tối hẳn, vở kịch chính thức bắt đầu.

Câu chuyện mở ra dưới góc nhìn của hai binh lính nữ.

Họ vốn là người Tây Xuyên, sau khi nhà cửa bị Thổ Phiên cướp mất, không có đường sống, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn muốn tuyển nhân viên hộ tống nữ, lập tức ghi danh gia nhập quân Trấn Viễn.

Trải qua mấy tháng huấn luyện, họ đi theo Trương Lương và Lưu Thiết đến thành Du Quan, để đoạt lại cửa Bắc của Trung Nguyên.

Thời điểm khi mới bắt đầu, trận chiến diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tình thế lập tức thay đổi.

Đông Man tụ tập đại quân, muốn đoạt lấy thành Du Quan, nhân viên hộ tống không thể dùng khinh khí cầu và phi thuyền, chỉ có thể chống cự, cho đến khi Kim Phi tự mình dẫn quân đi trước tăng viện, nguy cơ thành Du Quan mới được hóa giải.

Ban đầu có mấy ngàn nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan, nhưng đến khi trận chiến kết thúc, chỉ còn tám trăm người sống sót.

Về cơ bản binh lính Nam đều chết chết, tám trăm người sống sót, hầu như đều là binh lính nữ.

Hai binh lính nữ này chính là hai người trong đó.

Dù vở kịch trên sân khấu không thể phục dựng lại toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng khán giả vẫn hào hứng theo dõi, hận không thể đầu quân ngay lập tức, để giúp các binh lính nữ chiến đấu.

Sau khi vở diễn kết thúc, Thanh Diên đến gặp Kim Phi.

“Tiên sinh, ngài cảm thấy buổi biểu diễn của chúng ta hôm nay như thế nào?”

“Rất hay, không chỉ để cho nhân dân biết thành Du Quan xảy ra chuyện gì, mà còn để cho họ biết có người đang hi sinh vì bọn họ, cũng là một tuyên truyền tốt cho việc tuyển quân sau này.” Kim Phi gật đầu đồng ý: “Vở kịch này do Trần Văn Viễn viết à?”

“Ngoài Trần công tử còn có ông Triệu và mấy cô nương tham dự trận chiến ở thành Du Quan.” Thanh Diên nói: “Trần công tử nói: “Không thể để cho anh hùng không được biết đến, chỉ tiếc sân khấu của chúng ta có hạn, không thể phục dựng hoàn toàn cảnh tượng ở trận chiến thành Du Quan.”

“Không sao, sau này còn có cơ hội.” Kim Phi cười an ủi.

Gần đây y đã đưa máy phát điện vào nhật báo, mặc dù còn cách xa máy quay phim, nhưng vẫn là một hướng đi mới.

Kim Phi tin tưởng, với sự chỉ đạo của y, nhất định khi còn sống y có thể xem phim điện ảnh.

Khi xem xong vở diễn quay về nhà trọ đã là nửa đêm, Đường Tiểu Bắc biết ngày mai Kim Phi còn có việc, cũng không dày vò y nữa.

Ngày hôm sau, Kim Phi dậy sớm, gặp Ngụy Đại Đồng ở dưới tầng, rồi vội vàng chạy đến đập Đô Giang.

Advertisement
';
Advertisement