Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi cầm ống nhòm, nhìn vào bờ, thấy một cô gái đang điên cuồng vẫy tay với Trấn Viễn số 2.

Cô gái này nhìn hơi quen nhưng nhất thời Kim Phi không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Nhưng vốn dĩ Kim Phi có ý định cứu người, bây giờ đối phương lại biết bản thân, Kim Phi không do dự nữa, xoay người nói với đại đội trưởng: “Phái một chiếc ca-nô đến cứu họ!”

“Tiên sinh, ngài biết bọn họ sao?” Đại đội trưởng lo lắng hỏi.

Giang Nam hỗn loạn, nếu anh ta cứu người, khiến cho Kim Phi xảy ra chuyện thì anh ta sẽ là tội nhân của cả Xuyên Thục này.

“Khá quen.” Kim Phi gật đầu, y nhìn ra nỗi lo lắng của đại đội trưởng bèn nói: “Cứu người trước đi, sau đó, để bọn họ ở ca - nô, đến khi xác nhận thân phận xong mới để bọn họ lên thuyền.”

“Được!” Lúc này đại đội trưởng mới yên tâm.

Chỉ cần đừng để đối phương lên thuyền tiếp xúc với Kim Phi, vậy sẽ không có việc gì lớn.

Tình hình trên bờ ngày càng nguy hiểm, nếu đã quyết định cứu người, đại đội trưởng cũng không dám chậm trễ, hành lễ với Kim Phi rồi chạy đi.

Chốc lát sau, hai chiếc ca-nô đã chạy ra ngoài.

Trên đỉnh đầu, một chiếc phi thuyền cũng chậm rãi quay đầu.

Trên ca-nô, nhân viên hộ tống lấy một quả lựu đạn, sau đó ném vào trong nước.

Bùm!

Cùng với tiếng nổ vang dội, một đợt sóng cũng nổi lên trên mặt sông.

Những người đang đánh nhau trên bờ sông cũng vì vậy mà dừng lại.

“Thổ phỉ trên bờ nghe đây, dừng tay lại hết, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Đội trưởng nhân viên hộ tống trên ca-nô hét lớn bằng chiếc loa sắt.

“Quân gia, bọn ta không phải là thổ phỉ, bọn ta là dân thường!”

Một người đàn ông cường tráng đi ra từ trên bờ, hét về phía ca-nô: “Quân gia tiêu cục Trấn Viễn, không phải mọi người khuyến khích bọn ta đánh cường hào chia ruộng đất sao, sao bây giờ lại ngăn cản chúng ta?”

“Đội trưởng, bọn ta không phải là cường hào, cũng không có ruộng đất!”

Cô gái vừa mới hét vội nói: “Trước kia ta là chưởng quầy của thương hội, sau khi đoàn tụ với người nhà đã kinh doanh vải, vải bọn ta đều mua từ Xuyên Thục, tiên sinh và phu nhân Tiểu Bắc đều biết ta!

Bọn ta đều là người kinh doanh lương thiện, từ trước đến nay không bao giờ bán lương tâm để kiếm tiền, mỗi tháng còn chi không ít tiền mua lương thực nấu cháo!”

Nói đến đây, cô gái tức giận chỉ đám người vây đánh trên bờ nói: “Các người là đồ vô ơn, có người nào chưa từng ăn cháo của nhà ta, bây giờ lại truy sát bọn ta, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?”

Trong đám người, không ít người bị mắng đến mức cúi đầu xuống.

Người đàn ông cường tráng dẫn đầu thấy tình hình không ổn, vội nói: “Nói bậy, địa chủ không phải là người, người buôn vải các ngươi cũng không phải là loại người tốt, tiền các ngươi kiếm cũng là tiền từ máu mồ hôi của người dân bọn ta, thời tiết càng lạnh, các ngươi bán vải lại càng đắt, thật muốn ép chết người nghèo như bọn ta!”

“Đó là những nhà buôn vải khác, nhà họ Nhạc chúng ta bán vải có khi nào đột nhiên tăng giá không?” Cô gái cãi lại.

Người đàn ông cường tráng nghe vậy cũng không thể nói gì hơn.

Nhân viên hộ tống trên ca-nô gần đây vẫn luôn hoạt động ở Giang Nam, hiểu rất rõ tình hình ở Giang Nam, nghe đến đây đã hiểu xảy ra chuyện gì, bèn hét lên: “Ông đây không quan tâm chuyện các ngươi đánh cường hào chia ruộng đất, nhưng cô gái này là nhà tiêu thụ của thương hội Kim Xuyên, các ngươi máu cút cho ông, nếu không sẽ xử lý thổ phỉ theo luật!”

Lời vừa dứt, nhân viên hộ tống trên boong thuyền ca-nô lập tức quay cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Những nhân viên hộ tống khác cũng giơ cung nỏ trong tay lên!

Bất cứ lúc nào, người có sự uy hiếp lên tiếng mới có người nghe.

Nếu những người khác đến khuyên, có thể ngay cả bản thân cũng bị liên lụy.

Nhưng danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn vang xa, những người truy đuổi thấy nhân viên hộ tống bố trí cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, phi thuyền cũng đã bay đến trên đỉnh đầu, họ đã khiếp sợ, rối rít quay đầu bỏ chạy.

Thời gian gần đây, tiêu cục Trấn Viễn đã dẹp giặc khắp Giang Nam.

Để đạt được mục đích răn đe, đã hành động hết sức tàn nhẫn, những thổ phỉ bị răn đe đều chạy không để lại dấu vết.

Nếu không vì sự răn đe của tiêu cục Trấn Viễn, sợ rằng Giang Nam sẽ càng thêm loạn.

Nhưng nhân viên hộ tống chủ yếu hoạt động theo dọc sông Trường Giang, khu vực cách sông Trường Giang quá xa, nhân viên hộ tống cũng không dám đi vào quá sâu.

Người truy sát vừa chạy, cuối cùng đám người bị truy sát cũng thở phào nhẹ nhõm, từng người ngồi xuống đất thở hổn hển.

Để chạy thoát thân, bọn họ không dám dừng lại phút giây nào chạy suốt mười mấy cây số, hiện tại đều rất mệt.

Vừa rồi sau lưng luôn có người đuổi theo, bọn họ mệt cũng không dám dừng lại, bây giờ bọn chúng đã rút lui, bọn họ đều cảm thấy cả người run rẩy, đứng cũng không vững.

Cô gái hô cứu vừa rồi lại không ngồi xuống mà hành lễ với những nhân viên hộ tống trên ca-nô: “Cảm ơn ơn cứu mạng của đội trưởng, không biết nên xưng hô thế nào với đội trưởng đây?”

“Ngươi gọi ta là Lão Thạch là được.” Đội trưởng nhân viên hộ tống trả lời.

Đội trưởng là cách gọi được tân binh trong nhân viên hộ tống dùng cho các cựu binh thâm niên, vừa rồi đội trường nhân viên hộ tống cũng nghe cô gái gọi vậy mới tin lời cô ấy.

“Đội trưởng Thạch!” Cô gái lại hành lễ với đội trưởng nhân viên hộ tống: “Tiểu muội là Nhạc Vân Bồng, huynh gọi ta là Tiểu Nhạc là được rồi!”

“Tiểu Nhạc, sắp tới ngươi có dự định gì không?” Đội trưởng nhân viên hộ tống hỏi: “Đi cùng bọn ta hay là tự mình rời đi!”

“Bọn ta đi cùng huynh!” Tiểu Nhạc không do dự trả lời: “Bọn ta vốn định đến Xuyên Thục nhờ vả phu nhân Tiểu Bắc, nhưng chưa chuẩn bị xong thì cửa nhà đã bị bọn cướp phá vỡ!”

Đùa sao, bọn cướp vừa mới rời đi, chắc chắn vẫn chưa đi xa, nếu nhân viên hộ tống đi rồi, tám mươi phần trăm là chúng sẽ xông đến.

“Đi cùng bọn ta, vậy lên thuyền trước đi.” Đội trưởng nhân viên hộ tống nói: “Tiểu Nhạc, nếu đã là người mình, có lẽ ngươi cũng biết quy tắc, lên thuyền của bọn ta phải lục soát người!”

Dù anh ta đã tin thân phận của Tiểu Nhạc, nhưng chuyện nên làm thì vẫn phải làm.

Lỡ như anh ta nhìn lầm, để người xấu lên thuyền, như vậy sẽ hại cả người trên thuyền.

“Ta biết, bọn ta sẽ phối hợp!” Tiểu Nhạc vội giơ hai tay lên cao, đồng thời xoay người nói với người nhà: “Nhanh giơ tay lên hết đi, An đại ca, đặt vũ khí của các huynh xuống đất hết đi!”

Đội trưởng nhân viên hộ tống xác nhận người nhà họ Nhạc đều nghe lời bỏ vũ khí xuống đất, giơ hai tay lên gật đầu về phía sau.

Hai nhân viên hộ tống một nam một nữ nhảy lên bờ, lúc soát người người nhà họ Nhạc.

Nhân viên hộ tống trên thuyền cũng không dám sơ suất, vẫn chưa thu nỏ tay lại.

Lỡ như người trên thuyền có hành động gì thì bọn họ cũng không do dự mà tiêu diệt đối phương.

Cũng may đối phương không có hành động khác thường, rất phối hợp để nhân viên hộ tống soát người, sau đó đã leo lên ca-nô theo yêu cầu của nhân viên hộ tống.

Khi lên ca-nô. Đội trưởng nhân viên hộ tống không để bọn họ vào khoang thuyền, mà để họ chen chúc trên boong tàu.

“Các người kiên trì một chút, đến bến tàu, bọn ta sẽ thả các ngươi ra, đến lúc đó các người có thể đi theo đội buôn, cùng đến Kim Xuyên!” Đội trưởng nhân viên hộ tống nói.

Bọn họ muốn đến Đông Hải, việc cứu người nhà họ Nhạc chỉ là thuận tay, nhưng không thể cứ dẫn theo bọn họ.

Thuận đường đưa bọn họ đến nơi an toàn, như vậy đã tận tình tận nghĩa rồi.

“Đa tạ Đội trưởng Thạch!” Tiểu Nhạc nói: “Vậy ta có thể lên thuyền lớn gặp tiên sinh và phu nhân Tiểu Bắc, đích thân cảm ơn họ được không?”

Advertisement
';
Advertisement