Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Lên bờ gặp Lương ca đi! “Kim Phi trả lời.

Tiểu Nhạc cô nương dù sao cũng chỉ là một thương nhân, phạm vi hoạt động có hạn, hiểu biết về tình hình cũng có hạn, Trương Lương làm thống soái binh mã Xuyên Thục, tầm nhìn đã được nâng cao không ít, nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn một chút.

Thuyền lớn còn chưa cập bờ, Kim Phi đã nhìn thấy xa xa Trương Lương mang theo người ngựa chờ ở bên bờ.

Nhìn thấy Kim Phi, Trương Lương hành lễ một cái, sau đó cho người dắt xe ngựa tới tới: "Tiên sinh, trang viên đã chuẩn bị xong đồ ăn, mời!"

"Không đến trang viên nữa, ăn đại một chút trên thuyền là được."

Lúc này Kim Phi toàn tâm toàn ý vì dân chúng Giang Nam, làm sao có khẩu vị đi ăn uống thả ga?

Trương Lương xuất thân nghèo khó, hiện giờ bản thân giữ chức vụ cao chưa được lâu, vốn dĩ cũng không phải là người chú ý ăn uống phô trương, thấy dáng vẻ Kim Phi có nhiều tâm sự, cũng không khuyên bảo nữa, đi theo Kim Phi đến Trấn Viễn số 2.

Đến khoang thuyền, Kim Phi nhân lúc Nhuận Nương xào rau nhàn rỗi, hỏi Trương Lương : "Việc vận chuyển lương thực bên này thế nào rồi?"

"Kho lương thực vừa mới vận chuyển xong, những kho khác vừa mới bắt đầu vận chuyển."

Trương Lương trả lời: "Chủ yếu là Trấn Viễn số 2 chỉ có một con thuyền, vận chuyển vẫn hơi chậm, dùng thuyền gỗ trước đây, khi trở về chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền kéo lên, một thuyền lương thực vận chuyển từ Giang Nam về Xuyên Thục, sợ rằng người kéo thuyền trên đường sẽ lấy mất một nửa, như vậy không hợp lý."

"Sau này tất cả lương thực trong kho không cần vận chuyển hết, mỗi kho ít nhất phải để lại ba phần lương thực."

Kim Phi nói: "Nếu Giang Nam xảy ra đói kém, chúng ta phải nấu cháo cứu người."

Giang Nam mặc dù sản xuất lương thực, nhưng đa số lương thực đều tập trung ở trong tay địa chủ cường hào.

Hiện tại địa chủ cường hào đã bị dân chúng đánh không còn nhiều lắm, đợi đến khi dân chúng ăn hết lương thực cướp được, tình hình sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu.

"Thực ra hôm nay ta gặp tiên sinh, cũng muốn cùng tiên sinh nói chuyện này một chút, tình hình Giang Nam đã đến bờ vực mất kiểm soát, ta cũng định để lại một ít lương thực để ứng phó với tình hình khẩn cấp."

"Nói về tình hình ở Giang Nam đi", Kim Phi rót cho Trương Lương một ly nước.

"Vâng!" Trương Lương kể lại tình hình gần đây cho Kim Phi nghe.

Mãi cho đến khi Nhuận Nương và Đường Tiểu Bắc bưng thức ăn vào, mới miễn cưỡng nói xong.

"Chia ruộng đánh thổ hào là một chính sách tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người ràng buộc và chỉ đạo. "Đường Tiểu Bắc vừa chia đũa, vừa đánh giá.

"Đúng vậy, Giang Nam bên này toàn bộ loạn rồi, cho dù sau này chúng ta có rảnh tay đến thu dọn Giang Nam, e rằng cũng sẽ có rất nhiều người chết đói." Trương Lương thở dài theo.

Khi Xuyên Thục và đất Tần đánh thổ hào chia ruộng đất, tiêu cục Trấn Viễn có thể thu được một lượng lớn lương thực.

Nhưng cho người ta con cá không bằng chỉ người ta cách câu, tiêu cục Trấn Viễn phân đất cho dân chúng, cũng sẽ không phát lương thực cho dân chúng, mà là sẽ niêm phong lương thực lại để tập trung quản lý.

Nếu thật sự có dân chúng sống không nổi nữa, có thể tìm tiêu cục Trấn Viễn mượn lương thực.

Trước kia địa chủ cũng sẽ cho dân chúng mượn lương thực, nhưng địa chủ cho mượn lương thực đều là cho vay nặng lãi, mà tiêu cục Trấn Viễn cho mượn lương thực thì không tính lãi.

Mượn một đấu, về sau trồng ra lương thực, lại trả một đấu là được.

Như vậy có thể khuyến khích tích cực trồng trọt, bước vào một vòng tuần hoàn lành mạnh.

Còn bên Giang Nam này, dân chúng đã cướp sạch lương thực của địa chủ cường hào, đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, cũng rất khó tịch thu được lương thực.

Đến lúc đó cho dù có chia đất cho dân chúng, hoa màu trong đất cũng không có khả năng trong một đêm đã thu hoạch được, chỉ có thể do tiêu cục Trấn Viễn tiến hành trợ cấp.

Nhưng tiêu cục Trấn Viễn lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?

Nghĩ tới đây, Kim Phi nói với Trương Lương : "Lương ca, vụ xuân sắp tới, nhất định phải thừa dịp hiện tại dân chúng có lương thực trong tay, tổ chức bọn họ trồng trọt!"

Khí hậu Giang Nam ấm áp, thích hợp cho cây lương thực sinh trưởng, bây giờ gieo hạt, vài tháng nữa là có thể thu hoạch.

Nếu xử lý thỏa đáng, nói không chừng có thể vượt qua nguy cơ lần này.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà Kim Phi nghĩ đến trên thuyền sáng nay.

"Đây đúng là một cách hay!" Ánh mắt Trương Lương sáng lên: "Thực ra vẫn có rất nhiều dân chúng muốn trồng trọt, nhưng thổ phỉ quá nhiều, bách tính vất vả lắm mới trồng được chút lương thực, lại bị thổ phỉ cướp mất."

"Cho nên muốn cho dân chúng an tâm trồng trọt, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt thổ phỉ!”

Kim Phi lạnh giọng nói.

"Đạo lý thì là như vậy, nhưng người của chúng ta vẫn quá ít!"

Trương Lương thở dài, nói: "Tiên sinh, theo như ta tìm hiểu, hiện tại Giang Nam đâu đâu cũng có thổ phỉ, lấy huyện An Bái ở phía nam làm ví dụ, trước đây toàn huyện chỉ có một băng thổ phỉ lớn hơn bảy trăm người, và ba băng thổ phỉ nhỏ hơn hai trăm ba trăm người, nhưng gần đây, huyện An Bái đột nhiên xuất hiện bảy tám băng thổ phỉ, trong đó có hai băng có quy mô hơn một nghìn người!"

Huyện An Bái cách Trường Giang không xa, vẫn nằm trong phạm vi uy hiếp của tiêu cục Trấn Viễn, các quận huyện ở xa hơn về phía nam, tình hình càng nghiêm trọng hơn!

"Giang Nam có hàng trăm quận huyện lớn nhỏ cộng lại, cho dù ở mỗi quận huyện chúng ta cử một đại đội đi diệt thổ phỉ, thì cũng cần đến hàng trăm đại đội, chúng ta căn bản không có nhiều nhân lực như vậy!"

"Một huyện cử một đại đội thì không được, vậy thì một huyện cử một trung đội, thậm chí một tiểu đội!" Kim Phi nói.

"Tiên sinh, bây giờ cơ bản mỗi huyện đều có thổ phỉ quy mô lớn hơn một nghìn người, một trung đội làm sao đủ?"

Trương Lương vừa nghe đã kinh ngạc.

"Lương ca, huynh còn nhớ trấn Vĩnh Lâm không?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Trấn Vĩnh Lâm?" Trương Lương do dự một chút, sau đó nhớ ra.

Năm ngoái có một nhóm sát thủ đã ám sát nhân viên hộ tống, sau đó bỏ trốn.

Sau đó đội Chung Minh nhận được tin tình báo, chúng trốn ở một nơi gọi là trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong tự mình dẫn đội đi truy bắt những tên sát thủ này.

Đến trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong phát hiện dân chúng địa phương sống rất khó khăn, đã tổ chức cho dân chúng đánh địa chủ chia ruộng đất.

Vì lúc đó bọn Hàn Phong còn có nhiệm vụ, không thể để quá nhiều nhân viên hộ tống ở lại trấn Vĩnh Lâm, nên đã để bách tính địa phương thành lập một đội dân quân, phụ trách vấn đề trị an ở địa phương.

"Lúc đó Hàn ca chỉ để lại ba nhân viên hộ tống ở trấn Vĩnh Lâm, dưới sự hỗ trợ của đội dân quân, đã quản lý trấn Vĩnh Lâm rất tốt!"

Kim Phi nói: "Chúng ta có thể học tập kinh nghiệm của trấn Vĩnh Lâm, tổ chức đội dân quân ở địa phương, để người địa phương quản lý người địa phương?"

Thật ra Cửu công chúa sau khi giết chết các phiên vương ở khắp nơi, đã phát truyền đơn kêu gọi người Giang Nam đến Xuyên Thục học tập, cũng gần giống với suy nghĩ của Kim Phi.

Chỉ là tình hình Giang Nam xấu đi quá nhanh, khoảng cách đến Xuyên Thục cũng quá xa, mặc dù rất nhiều nho sĩ Giang Nam sẵn sàng đến Xuyên Thục học tập, nhưng hiện tại hầu hết mọi người vẫn chưa đến được Xuyên Thục, chứ đừng nói đến việc học các kiến thức liên quan.

"Đây đúng là một cách hay, nhưng như vậy có hình thành nên địa chủ cường hào mới không?" Trương Lương hỏi.

Ai cũng có tâm tư riêng, khi đụng phải lợi ích, người của đội dân quân rất khó giữ được sơ tâm.

Cái khác không nói, khi chia đất thì chia cho nhà mình vài mảnh đất tốt, đây cũng là chuyện thường tình.

Cứ như vậy, e rằng sẽ hình thành nên địa chủ cường hào mới.

"Nỗi lo lắng của huynh cũng có lý," Kim Phi nói: "Vì vậy, ta định thành lập đội dân quân, sau đó luân chuyển giữa các thị trấn, Lương ca thấy thế nào?"

Advertisement
';
Advertisement