Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Không đến nỗi thế đâu, nên ăn thì vẫn phải ăn, nên ngủ thì vẫn cứ ngủ.”

Kim Phi vội vàng xua tay.

Người khác nói như vậy có thể chỉ là để bày tỏ lòng trung thành, nhưng Kim Phi biết, Hồng Đào Bình thực sự có thể làm được việc này.

Bởi vì đây là là đặc điểm chung của trai bách khoa, trước kia Kim Phi cũng từng trải rồi.

Vào ban đêm, Kim Phi giải thích chi tiết các hạng mục cần chú ý khi xây dựng dây chuyền lắp ráp thuyền lầu cho Hồng Đào Bình, mãi đến tận nửa đêm, Hồng Đào Bình mới rời khỏi thư phòng của Kim Phi.

Lúc Kim Phi đưa Hồng Đào Bình ra về, y thấy hai xưởng đóng thuyền đều đèn đuốc sáng trưng, Trấn Viễn số 2 trên mặt biển cũng đầy người qua lại.

“Tiên sinh còn chưa nghỉ ngơi sao?” Đại Cường dẫn đội tuần tra đi ngang qua, vừa nhìn thấy Kim Phi thì nhanh chóng chào hỏi.

“Vừa mới tiễn Hồng công tử về,” Kim Phi hỏi: “Sao ngươi lại tự mình đi tuần thế này?”

Khi quy mô của xưởng đóng thuyền càng lúc càng lớn, tầm quan trọng cũng càng ngày càng cao, bao trùm kỹ thuật gần như đại diện cho công nghệ cơ khí cao nhất ở Đại Khang vào thời điểm hiện tại.

Để đảm bảo an toàn cho xưởng đóng thuyền, Cửu công chúa đã phái thêm rất nhiều nhân viên hộ tống đến xưởng đóng thuyền, Đại Cường là quan chỉ huy cao nhất, từ khi được điều đến đây đã luôn làm việc chăm chỉ, được thăng cấp từ đại đội trưởng lên tiểu đoàn trưởng.

Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, sao lại có chuyện tiểu đoàn trưởng đích thân dẫn đội đi tuần tra chứ?

“Bình thường ta không đi tuần tra, không phải nay có tiên sinh tới sao?”

Đại Cường nói: “Hôm trước Bệ hạ đã hạ chỉ, sự an toàn của tiên sinh chính là công tác quan trọng nhất sắp tới của ta, hôm nay là ngày đầu tiên tiên sinh đến đây, ta không yên tâm lắm nên ra xem công tác an ninh có sơ hở gì không."

“Vất vả cho ngươi rồi!” Kim Phi gật đầu, vỗ vai Đại Cường.

“Nên làm, nên làm mà!” Đại Cường vội xua tay nói: “Nếu không có tiên sinh, ta vẫn phải lên núi đi săn, khi đó muốn bắt thỏ thì phải rình trong núi nguyên một đêm, bây giờ gác đêm cho tiên sinh thì có gì vất vả đâu?”

Kim Phi mỉm cười, chuyển chủ đề: “Trấn Viễn số 2 sao vẫn chưa rời đi?”

“Thuyền trưởng nói dạo gần đây Trấn Viễn số 2 luôn bận rộn vận chuyển lương thực, nhiều ngày rồi không được kiểm tra, anh ta lo lắng con thuyền ra vấn đề, nhân lúc hôm nay tới xưởng đóng thuyền có kỹ sư thì kiểm tra kỹ càng một lượt, tiện thể xả nước trong nồi hơi, dọn rửa cả bên trong.”

Đại Cường trả lời: “Nửa canh giờ trước ta đi qua bên đó, thấy bọn họ đang thêm nước vào nồi hơi, chắc là sẽ đi ngay thôi!”

“Đúng là cũng cần bảo trì một lượt.” Kim Phi gật đầu.

Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn, Trấn Viễn số 2 sử dụng loại máy hơi nước tương đối đơn giản, lỡ như bị hỏng, chỉ sợ sẽ phải sửa chữa trong thời gian dài, đến lúc đó càng khiến mọi việc bị trì hoãn hơn.

Khi hai người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ hơi nước phát ra ngoài mặt biển, sau đó nhìn thấy một cột khói dày đặc bốc lên trời từ ống khói.

Sau đó, Trấn Viễn số 2 bắt đầu chậm rãi di chuyển, hướng về phía nam dưới ánh trăng rọi.

Ngày hôm sau, Kim Phi không ngủ nướng mà sáng sớm đã dậy ngay.

Ăn sáng xong, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương đều cho rằng Kim Phi sẽ đi thẳng đến xưởng đóng thuyền, nhưng Kim Phi lại cho người gọi Trịnh Trì Viễn lại đây.

“Bái kiến quốc sư đại nhân!” Trịnh Trì Viễn trịnh trọng hành lễ chào Kim Phi.

“Trịnh tướng quân không cần đa lễ!” Kim Phi hơi nâng tay, ý bảo Trịnh Trì Viễn đứng dậy, sau đó quay đầu gọi: “Nhuận Nương, rót chén trà cho Trịnh tướng quân!”

Nhuận Nương vâng một tiếng, cầm ấm trà đi ra.

“Không dám nhận không dám nhận!” Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy, muốn đỡ lấy ấm trà, nhưng đưa tay ra lại cảm thấy không thích hợp bèn rụt về.

Chờ đến khi Nhuận Nương châm trà xong, Trịnh Trì Viễn lại vội quay ra hành lễ với Nhuận Nương: “Đa tạ phu nhân! Làm phiền phu nhân rồi!”

“Trịnh tướng quân khách sáo quá!” Nhuận Nương cười, xoay người đi vào phòng trong.

“Quốc sư đại nhân, vi thần có tài đức gì mà ngài lại để phu nhân châm trà cho ta, thế này không phải là ép chết vi thần sao?”

Trịnh Trì Viễn sợ hãi nói.

“Rót chén trà mà thôi, không đến mức đó.” Kim Phi cười vẫy tay: “Trịnh tướng quân, ngồi xuống nói chuyện!”

“Đa tạ quốc sư đại nhân ban ngồi!”

Trịnh Trì Viễn chắp tay với Kim Phi, ngồi lên chiếc ghế đối diện Kim Phi.

Nhưng anh ta cũng chỉ ngồi nửa mông lên mặt ghế, thoạt trông có phần dè dặt.

Cũng đành chịu, những chuyện Kim Phi đã làm từ mấy tháng trước thật sự khiến Trịnh Trì Viễn bị dọa sợ.

Thành Du Quan thì không nói, nó đã có ưu thế về tường thành, nhân viên hộ tống là bên phòng thủ tiêu chuẩn, chiếm quyền chủ động nhiều hơn.

Nhưng trong trận kênh Hoàng Đồng, Kim Phi gần như gặp bất lợi về mọi mặt, bao gồm cả ưu thế về vũ khí mà các nhân viên hộ tống từng tự hào.

Lúc trước lần đầu tiên biết được chênh lệch giữa Kim Phi và liên quân Đảng Hạng và Tần Vương, Trịnh Trì Viễn đã lo lắng thay cho Kim Phi, thậm chí trong lòng còn nghĩ rằng lần này Kim Phi chắc chắn sẽ thua.

Khi đó Trịnh Trì Viễn chỉ cầu nguyện Kim Phi có thể sống mà trốn thoát về Xuyên Thục là được, chứ không hề có suy nghĩ gì về việc đánh bại kẻ thù.

Nhưng Kim Phi dẫn theo mấy chục ngàn quân cùng với tân binh đã đánh bại liên quân Đảng Hạng và Tần Vương đông hơn mình gấp mấy lần..

Khi tin tức truyền tới Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đã choáng váng.

Là một kẻ đã lọc lõi chốn quan trường, Trịnh Trì Viễn hiểu, sau trận chiến này, không ai có thể ngăn cản được sự trỗi dậy của Kim Phi.

Khi gặp lại Kim Phi, mặc dù thái độ của Kim Phi vẫn bình dị gần gũi như cũ, nhưng Trịnh Trì Viễn vẫn không khỏi cảm thấy bị áp lực.

Đây không chỉ là sự thừa nhận thân phận và địa vị của Kim Phi mà còn là sự tôn trọng của một lão tướng đối với đồng nghiệp của mình.

Trịnh Trì Viễn tự hỏi, nếu đổi chỗ với Kim Phi, anh ta tuyệt đối không có khả năng đánh thắng liên quân Đảng Hạng và Tần Vương.

“Hôm nay ta tới đây là vì muốn thảo luận một số việc với tướng quân.” Kim Phi nhận ra Trịnh Trì Viễn hơi căng thẳng bèn đi thẳng vào chủ đề.

“Quốc sư đại nhân cứ việc phân phó, Trịnh mỗ nhất định toàn lực ứng phó!” Trịnh Trì Viễn đã xuống nước rất thấp.

“Trịnh tướng quân, chắc hẳn ngài vẫn nhớ rõ lúc trước ta đã nói với ngài, cách xa ngàn dặm đại dương có một lục địa, trên lục địa đó có cây lương thực năng suất cao phải không?” Kim Phi hỏi.

“Nhớ rõ.” Trịnh Trì Viễn vội gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Lúc trước Kim Phi đã từng nói chuyện này với anh ta, lúc ấy Trịnh Trì Viễn biết ngay, chắc chắn sẽ có một ngày Kim Phi đi tìm kiếm đại lục mới.

Đã nắm giữ thủy quân Đông Hải nhiều năm như vậy, Trịnh Trì Viễn cũng cực kỳ thích đi đây đó, nếu không thì cũng không thường xuyên tự mình lái tàu chiến đi truy đuổi hải tặc như vậy.

Kể từ ngày đó, Trịnh Trì Viễn luôn ôm hy vọng Kim Phi sẽ lại nói chuyện với anh ta về lục địa đó.

Chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến.

“Lần này ta tới xưởng đóng thuyền, chuẩn bị đóng một con thuyền chiến bọc thép, để tìm kiếm đại lục mới.”

Kim Phi chậm rãi nói: “Ta tới gặp tướng quân là vì muốn thương lượng, chọn ra một số người giỏi từ trong thủy quân để lên thuyền bọc thép đi tìm đại lục mới!”

Đây là chuyện tối hôm qua Kim Phi mới nghĩ đến.

Tuy rằng hiện giờ Xuyên Thục cũng đã thành lập đội tàu, nhưng đội tàu Xuyên Thục đều chỉ hoạt động trên Trường Giang, nhiều lắm thì ghé qua Đông Hải, không ai trong số họ có kinh nghiệm đi biển.

Lúc này lại đi bồi dưỡng nhân tài có chuyên ngành tương ứng thì đã hơi muộn, mà hàng năm thủy quân đi lại trên biển rộng, kinh nghiệm hàng hải phong phú nên tìm người của thủy quân là dễ dàng nhất.

Advertisement
';
Advertisement