Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Ta tin!”

Kim Phi vỗ vỗ vai Trịnh Chí Viễn, đang định nói tiếp thì nhìn thấy một con thuyền chiến đang tiến đến soái hạm của thủy quân, trên thuyền chiến có hai hàng người, tất cả đều trông vô cùng cường tráng.

Thiết Chùy và Tả Phi Phi lập tức trở nên căng thẳng, các nữ công nhân nắm chặt báng súng kíp của họ.

"Mọi người không cần lo lắng, bọn họ là người của mình!"

Thấy vậy, Trịnh Trì Viễn nhanh chóng giải thích: "Tiên sinh, họ là những thủy thủ được ta chọn cho thuyền bọc thép. Đồ tướng quân tưởng ngài muốn kiểm duyệt họ trên bờ. Sau khi ta đến xưởng đóng thuyền thì Đồ tướng quân đã điều họ lên bờ rồi.

Ban nãy ta đi gọi người mới phát hiện ra chuyện này, nên ta sắp xếp để họ quay trở lại thuyền."

Mặc dù vậy, Thiết Chùy vẫn không dám đồng ý để thủy thủ lên thuyền, cho đến khi nhìn thấy Đại Cường cùng những nhân viên hộ tống đi ca-nô đã theo kịp và gật đầu về phía mình. Cuối cùng, Thiết Chùy cũng chịu gật đầu, sau đó cho lính canh thả thang dây xuống.

Kể từ khi Trịnh Trì Viễn tuyên thệ trung thành nên thủy quân Đông Hải đương nhiên nằm trong phạm vi tuyên truyền của nhật báo Kim xuyên.

Chỉ là vì khoảng cách xa mà tờ báo địa phương ở Xuyên Thục mỗi ngày được phát một lần, trong khi thủy quân Đông Hải và xưởng đóng thuyền cứ năm ngày mới được gửi báo đến bằng ca-nô.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sức mạnh tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.

Sau khi huấn luyện vào mỗi buổi tối, các quan văn thư thủy quân sẽ đọc tờ báo từ năm ngày trước trước bữa tối.

Đây cũng là thời điểm được mong đợi nhất trong ngày của nhiều thủy thủ.

Thông qua tờ báo, họ có thể tìm hiểu về những điều lớn lao đang xảy ra cách xa hàng ngàn dặm.

Với tư cách là người kiểm soát thực tế của Xuyên Thục, Kim Phi gần đây đã đánh bại quân Đông Man và Đảng Hạng trong hai cuộc xâm lược liên tiếp. Y cũng được coi là khách quen của tờ nhật báo Kim Xuyên.

Ngoài chiến tranh, hàng loạt biện pháp do Kim Phi thực hiện ở Xuyên Thục cũng là nội dung trọng tâm để tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.

Do đó, hầu như ngày nào cũng có một bản tin về Kim Phi trên nhật báo Kim Xuyên.

Rất nhiều thủy thủ binh lính đã đi theo Kim Phi đến thành Du Quan đã tận mắt nhìn thấy Kim Phi dẫn quân, bọn họ vốn đã có cảm giác thân thiết với Kim Phi, cộng với sự tuyên truyền liên tục của nhật báo Kim Xuyên, kết quả là đại đa số binh lính thủy thủ đều sùng bái Kim Phi.

Khi Trịnh Trì Viễn nói rằng Kim Phi sẽ chọn một nhóm người để tham gia vào một nhiệm vụ bí mật, gần như tất cả các thủy thủ đều đăng ký.

Trịnh Trì Viễn cũng rất coi trọng vấn đề này, ban đầu anh ta định trực tiếp giao việc, nhưng sau đó phát hiện Kim Phi và Hồng Đào Bình bận rộn với công việc của Trấn Viễn số 3 nên đã đổi ý, quyết định học hỏi từ phương pháp đánh giá của nhân viên hộ tống và chọn ra những người lọt vào vòng chung kết thông qua cuộc tuyển chọn.

Điều này sẽ không chỉ thể hiện sự công bình công chính, mà còn thuyết phục được tất cả các thủy thủ, và những người thủy thủ được chọn cũng sẽ là những người ưu tú nhất.

Các thủy thủ cho rằng thang dây là khảo nghiệm của Kim Phi đối với bọn họ, bọn họ đều muốn thể hiện tài năng trước mặt Kim Phi, thế là vội vàng tranh nhau chạy tới thang dây trèo lên.

Ngay sau đó, hàng chục thủy thủ đứng trên boong thuyền trước mặt Kim Phi.

Là một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm, đã nhiều lần dẫn quân, Kim Phi hiểu rất rõ tâm lý của binh lính. Nhìn hành động của các thủy thủ, y cũng đã đoán được tại sao họ lại làm như vậy.

Nếu đã như vậy thì Kim Phi không tiếc lời khen ngợi bọn họ. Y đưa ngón tay cái ra và khen ngợi: "Quả không hổ là những thủy thủ xuất sắc nhất được tuyển chọn từ hàng nghìn đại quân thủy quân. Làm tốt lắm!"

Quả nhiên, nghe thấy Kim Phi nói như vậy, tất cả thủy thủ đều duỗi thẳng lưng, ngẩng cao đầu.

"Trịnh tướng quân, ngài đã giải thích nhiệm vụ cho mọi người chưa?" Kim Phi quay sang hỏi Trịnh Trì Viễn.

"Chưa," Trịnh Trì Viễn trả lời. "Nhưng ta đã nói cho mọi người biết, nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, mọi người đều đã ký vào cam kết sinh tử, sẽ không ai lùi bước!"

"Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!"

Tất cả các thủy thủ đồng thanh hét lên!

Đại Khang trọng văn khinh võ, mặc dù là thủy thủ, nhưng bọn họ cũng biết đối mặt với công kích của Đảng Hạng và Đông Man nhiều năm như vậy, Đại Khang gần như đã không còn sức lực để chống trả.

Nhưng khi Trịnh Trì Viễn tăng cường chi viện cho thành Du Quan, nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn chiến đấu, trong lòng bọn họ đã không còn quan điểm như thế nữa.

Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, nhiều đại đội đã hy sinh cả mạng sống.

Nhưng dù vậy, những nhân viên hộ tống và binh lính nữ vẫn không rút lui, kiên trì cho đến khi quân tiếp viện đến.

Là những người lính, lực lượng thủy quân vô cùng ấn tượng!

Kim Phi cũng rất hài lòng với tinh thần của các chủy thủ, lớn tiếng nói: "Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta không dám đảm bảo mọi người sẽ sống sót trở về, điều ta có thể đảm bảo là nếu bất kỳ ai trong số các ngươi không may bỏ mạng, gia đình các ngươi chắc chắn sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn cao nhất của nhân viên hộ tống!

Và dù có sống sót trở về hay không, tên tuổi của các ngươi sẽ được lịch sử ghi nhớ, mãi mãi được thế hệ mai sau ca tụng!”

Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, hô hấp của tất cả thủy thủ ở phía đối diện cũng lập tức trở nên gấp gáp.

Quan chức muốn được lịch sử ghi nhớ, binh sĩ không muốn chết vô cớ.

Trước đây ở Đại Khang, hàng năm binh lính chết vô số, phần lớn binh lính chết trận đều không được chôn cất, thân xác chỉ có thể phơi bày nơi hoang dã, bị dã thú gặm nhấm.

Gia nhập quân đội của Kim Phi, mặc dù mỗi người lính không thể để lại dấu ấn trong lịch sử chính thức, nhưng ít nhất sau khi chết, sẽ có người thu thập thi thể của họ, gia đình họ sẽ nhận được tiền bồi thường, tên của họ sẽ được ghi vào biên bản trận chiến và khắc trên bia mộ tại nghĩa trang liệt sĩ.

Trên thực tế, các thủy thủ đã rất hài lòng với cách đối xử này.

Không ngờ Kim Phi lại nói tên của bọn họ sẽ lưu lại trong lịch sử chính thức!

Đối với các thủy thủ, đây không còn đơn giản là quang vinh diệu tổ nữa, theo cách nói của kiếp trước, đây là mộ tổ tiên bốc cháy rồi!

Nếu là người khác nói lời này, các thủy thủ hẳn sẽ chê cười, nhưng vì là Kim Phi nói ra nên cũng không ai nghi ngờ.

Bởi vì bọn họ đều tham gia trận chiến thành Du Quan, cho nên bọn họ cũng chú ý nhiều hơn đến các báo cáo liên quan đến thành Du Quan khi trở về sau chiến tranh.

Thông qua báo cáo của nhật báo Kim Xuyên, họ biết được rằng các nhân viên hộ tống và binh lính nữ hy sinh đều được xếp hạng liệt sĩ, và không chỉ gia đình nhận được tiền bồi thường, mà Cửu công chúa còn đích thân hướng dẫn xây dựng nghĩa trang liệt sĩ cho họ, hơn nữa cũng tự mình viết một văn bản tưởng niệm.

Hơn phân nửa số nhân viên hộ tống và binh lính nữ còn sống sót đã được thăng cấp, thậm chí có người được thăng hai ba cấp cùng một lúc, có đại đội chỉ còn một binh lính nữ duy nhất, để bảo toàn danh hiệu của đội, Kim Phi đã đích thân ra chỉ thị thăng cấp cho cô ấy lên cấp chỉ huy đội.

Câu chuyện về binh lính nữ này thậm chí còn được Đoàn ca múa Kim Xuyên chuyển thể thành màn trình diễn và trình bày cho lực lượng thủy quân.

Mọi điều Kim Phi hứa đều đã được thực hiện nên các thủy thủ không nghĩ Kim Phi sẽ lừa dối họ. Họ chỉ tò mò hơn về bản chất của nhiệm vụ là gì.

Vì vậy, một thủy thủ táo bạo giơ tay lên hỏi: "Kim tiên sinh, ta có thể hỏi nhiệm vụ của chúng ta là gì không?"

Khi những thủy thủ khác nghe thấy lời này, họ cũng ngước lên nhìn Kim Phi.

Kim Phi suy nghĩ một hồi, nhìn xung quanh một lần nữa, phát hiện không có ai khác ở đó vì vậy bèn nói: "Một cao nhân từng nói với ta rằng có một lục địa mới giàu có, cách xa hàng ngàn dặm trong đại dương. Ta đang dự định đóng một chiếc thuyền chiến bọc thép để khám phá lục địa mới này!

Mà các ngươi sẽ là những thủy thủ trên con thuyền chiến bọc thép này!”

Advertisement
';
Advertisement