Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Khi gặp dân địa phương thì sẽ xử lý như thế nào? "

Kim Phi nghe vậy không khỏi mím môi.

Y và Cửu công chúa đã thảo luận chuyện này, hơn nữa còn bất đồng ý kiến.

Theo ý của Cửu công chúa là sẽ chiếm đóng, nếu người dân địa phương chấp nhận sự thống trị của Đại Khang là tốt nhất, nếu không chịu chấp nhận thì sẽ dùng vũ lực để trấn áp.

Có thể đây là cách nghĩ của người chức quyền cao.

Với sự hướng dẫn của Kim Phi, Cửu công chúa đối xử rất hòa nhã với người dân, hiện tại Đại Khang đã thực hiện chính sách mới, mà dường như chưa có vương triều và vị Hoàng đế nào trong lịch sử làm được điều này.

Nhưng sự hòa nhã này cũng chỉ dành cho người dân Đại Khang mà thôi, được Hoàng đế giáo dục khai trí trong nhiều năm, sâu trong lòng Cửu công chúa sớm đã không coi trọng sinh mạng.

Chính sách cô ấy đang thực hiện hiện nay không hoàn toàn dựa trên quyền lợi và lợi ích của người dân, mà vì nghe lời khuyên của Kim Phi, cô ấy biết làm như vậy là cách nhanh nhất để ổn định cục diện của Đại Khang, khôi phục đất nước Đại Khang sắp gặp nguy hiểm.

Mặt khác, cũng bởi vì lấy lòng Kim Phi, bày tỏ sự tôn trọng của cô ấy đối với lời khuyên của Kim Phi.

Kim Phi cũng biết rõ điều này, vì y biết, người ở vị trí khác nhau sẽ có những suy nghĩ khác nhau, từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong thâm cung đại viện, rất ít trải nghiệm, hơn nữa lần trước giết nhiều quyền quý như vậy, về kinh thành đã bị Trần Cát lén nhốt lại.

Dù vậy, Cửu công chúa vẫn ăn sung mặc sướng như cũ, trà cô ấy uống đều là trà cống nạp, hơn nữa còn có nhóm cao thủ bảo vệ sự an toàn của cô ấy.

Loại cuộc sống này người dân bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Đạo lý như nhau, Cửu công chúa chưa trải qua cuộc sống gian khổ của người dân, sự hiểu biết của cô ấy về sự gian khổ của người dân đều từ những miêu tả từ trong sách và qua lời kể của người khác.

Lỗ Tấn đã từng nói, niềm vui và nỗi buồn của con người vốn không giống nhau.

Người nhà người khác chết, họ sẽ khóc rất đau lòng, ông ta lại chỉ cảm thấy ồn ào.

Cửu công chúa chưa từng trải qua cuộc sống của người dân, chỉ dựa vào người khác kể và những gì trên sách nói, cho dù biết lý lẽ những cũng không có cách nào để thực sự đồng cảm với họ.

Lập trường của cô ấy là đại cục, trong mắt cô ấy người dân chỉ là quân cờ.

Đối xử tốt hay tàn bạo với người dân, không quyết định bởi cảm nhận của người dân mà dựa vào nhu cầu của tình thế.

Quan Hạ Nhi đã nói đùa về Cửu công chúa như này, cô nói cô ấy giống một con thú, bình thường trông rất mềm mại cũng rất đáng yêu, nhưng khi gặp nguy hiểm sẽ trở nên cực kì hung dữ.

Chẳng hạn như khi Kim Phi bị mắc kẹt ở Hi Châu, để cứu Kim Phi, Cửu công chúa đã ra lệnh tuyển binh cưỡng ép, chuẩn bị triển khai binh lính quy mô lớn để cứu Kim Phi.

Trong mắt Cửu công chúa, chỉ cần cứu được Kim Phi thì cho dù mất đi mấy nghìn hay thậm chí mười mấy nghìn người dân thì cũng đáng.

Còn về những người dân đã chết kia, có lẽ Cửu công chúa sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của họ và người thân họ, nhưng cô ấy sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định của mình.

Thực ra Kim Phi cũng hiểu, muốn cai trị đất nước tốt, trở thành người lãnh đạo có trình độ, phải có thủ đoạn và tầm quan sát đại cục như Cửu công chúa, nếu không việc cai trị đất nước sẽ trở thành trò chơi đồ hàng, đất nước cũng không thể tồn tại lâu.

Nhưng hiểu không có nghĩa là làm được.

Kim Phi có thể hiểu Cửu công chúa nhưng lại không thể làm được hành vi dùng thiên hạ làm bàn cờ, dùng người dân làm quân cờ của cô ấy.

Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra bất đồng.

Kiếp trước khi học lịch sử thế giới, y đã biết các cường quốc châu u thực hiện những hành vi đàn áp đẫm máu và diệt nhiều chủng tộc để chiếm đóng châu Mỹ.

Theo ước tính sơ bộ, trước khi đến đó, các bộ lạc ở Bắc, Nam và Trung Mỹ cộng lại đã hơn năm mươi triệu người, sau đó, 90% trong số những người này đã bị người châu u tàn sát, chỉ còn lại không đến năm triệu người, rất nhiều bộ lạc và dân tộc bị tiêu diệt, văn hóa cũng bị cắt đứt hoàn toàn.

Cho dù châu u và châu Mỹ có rêu rao sự tự do và dân chủ của mình như thế nào thì mãi mãi không thể thoát khỏi bản tính đạo tắc và hành vi đao phủ của chúng.

Kim Phi đồng tình với dân địa phương châu Mỹ, vì vậy triết lý của y đối với châu Mỹ cũng giống như Đảng Hạng Đông Man, áp dụng phương mua bán, dần dần thực hiện hội nhập dân tộc, dành thời gian để đồng hóa các bộ lạc ở châu Mỹ.

Dù Kim Phi tin vào khả năng đồng hóa của văn hóa Hoa Hạ, nhưng ảnh hưởng của việc này rất lớn, hơn nữa phải mất một khoảng thời gian rất dài, có thể là hàng chục năm hoặc hàng trăm năm mới nhìn thấy hiệu quả, Kim Phi cũng có chút không chắc chắn.

Tương đối mà nói, cách làm của Cửu công chúa tuy đơn giản, thô bạo, đẫm máu nhưng đó là cách nhanh nhất để nhìn thấy hiệu quả, cho dù thất bại thì Kim Phi và Cửu công chúa vẫn còn ở đây, họ có thể nghĩ cách khác.

Nhưng cách làm của Cửu công chúa quá đẫm máu, một khi thực hiện máu sẽ chảy thành sông.

Nếu không phải đến mức không có cách nào khác, Kim Phi sẽ không dùng cách cực đoan như vậy.

Quyết định này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí ảnh hưởng đến phương hướng lịch sử của thế giới này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không dám dễ dàng đưa ra quyết định, sau khi thảo luận mấy lần đã tạm thời gác lại, dự định sau này rồi bàn tiếp.

Nhưng bây giờ thủy thủ đặt câu hỏi, Kim Phi mới ý thức được, một khi chế tạo ra thuyền bọc thép, nhân viên hộ tống và thủy thủ sẽ thực hiện một chuyến đi xa, sau đó sẽ chính thức tiếp xúc với dân địa phương châu Mỹ.

Không có cách nào né tránh vấn đề này nữa.

Thủy thủ đặt câu hỏi nhận thấy lâu như vậy rồi Kim Phi vẫn chưa lên tiếng, còn nghĩ rằng bản thân đã hỏi sai ở đâu, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn Trịnh Trì Viễn như muốn cầu cứu.

Quan viên ở thời đại này, khi nói chuyện không thích nói toạc ra mà thích để thuộc hạ suy đoán.

Mày của Trịnh Trì Viễn cũng dần nhíu lại. Trong lòng bắt đầu suy đoán.

“Chẳng lẽ tiên sinh muốn tiêu diệt những bộ lạc này, nhưng lại không muốn mang tiếng là đao phủ sao?”

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.

Đúng, nhất định là như vậy!

“Ta có cần làm người xấu, hạ lệnh bao vây tiêu diệt không?”

Trịnh Trì Viễn bắt đầu xoắn xuýt.

Anh ta rất rõ, một khi mệnh lệnh này được truyền ra, rất có thể anh ta sẽ bị sử sách ghi lại là nhân vật ác quỷ.

Nhưng luôn cần một người làm ác quỷ, nếu anh ta không ra mệnh lệnh này, thì Kim Phi sẽ là người ra lệnh.

Không phải việc gánh tội giúp lãnh đạo là một trong những công việc thuộc chức trách của thuộc hạ sao?

Nghĩ những điều này, Trịnh Trì Viễn cắn răng, vừa chuẩn bị nói chuyện lại thấy Kim Phi lên tiếng.

“Sau khi chế tạo xong thuyền bọc thép, ta sẽ đưa đến cho các ngươi đồ sắt, muối, vải vóc và các loại hàng hóa khác nhau, sau khi cập bến, các ngươi sẽ gặp người dân địa phương, cố gắng tập trung vào việc mua bán, tốt nhất là đừng xảy ra mâu thuẫn với họ, nhiệm vụ đầu tiên là đưa hạt giống mà chúng ta cần về!”

Đây là cách ổn thỏa nhất mà Kim Phi tạm thời nghĩ ra.

Tiếp xúc hòa bình với người dân địa phương trước, lấy được thứ bản thân cần, sau đó dựa vào tình huống cụ thể để quyết định sách lược mới.

“Vâng!” Tiểu đội trưởng đội thủy thủ đáp, sau đó nói: “Vậy nếu họ chủ động công kích chúng ta thì sao?”

“Chủ động công kích các ngươi, vậy đương nhiên phải đánh trả!”

Kim Phi không chút do dự nói: “Dù là lúc nào, các ngươi đều phải chú ý giữ an toàn cho bản thân, dù nhiệm vụ thất bại cũng không sao, lần này thất bại, chúng ta còn có thể thực hiện lần sau, nhưng nếu mất mạng thì sẽ không còn gì cả!”

Advertisement
';
Advertisement