Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhiều người như vậy cùng giúp, rất nhanh đã làm xong rong biển.

Vì từ trước đến nay Nhuận Nương chưa từng nấu rong biển nên Kim Phi đã tự mình biểu diễn cách làm rong biển.

Salad rong biển, sườn non om rong biển, rong biển hấp cá hố, rong biển xào với thịt heo, gà om và trong biển xé nhỏ...

Nhìn một bàn lớn bày món ăn làm từ rong biển, trong mắt Nhuận Nương đầy dịu dàng.

Thời đại phong kiến, quân tử tránh xa việc bếp núc, người có học thức rất ít vào bếp, nhưng Kim Phi lại khác, y không chỉ biết nhiều cách ăn mới lạ còn không ngại đi nấu nướng.

Y dạy Nhuận Nương làm những món mới thì thôi đi, thỉnh thoảng còn làm thêm đến nửa đêm đến khi đói bụng, bản thân cũng sẽ tự vào bếp nấu ăn.

Nhuận Nương thích Kim Phi, không đơn giản chỉ vì lòng biết ơn mà còn vì sức quyến rũ trên người Kim Phi.

Người có học thức ở Đại Khang ngày càng kiêu ngạo, nội quy trong nhà cũng ngày càng nhiều, đừng nói đến tiểu thiếp, cho dù là vợ cả và con cũng bị xử phạt nghiêm khắc nếu phạm phải nội quy của gia đình.

Kim Phi bây đã trở thành nhân vật giậm chân một cái đã có thể làm rung chuyển Đại Khang, nhưng y vẫn dễ gần như trước, ở nhà vẫn thản nhiên như cũ, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với người hầu.

Điều này là sự quyến rũ đặc biệt trong mắt Nhuận Nương.

“Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?” Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình với đôi mắt to long lanh, đưa tay búng nhẹ chóp mũi cô ấy: “Đã học được chưa?”

Nhuận Nương đang bị phân tâm, bị Kim Phi làm giật mình, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, mím môi trừng mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhẹ giọng nói: “Học được rồi!”

Cách nấu rong biển không phức tạp,với tài năng nấu nướng của Nhuận Nương thì chỉ cần nhìn một lần là nấu được rồi.

Nhân dịp hai người đang trò chuyện, Đường Tiểu Bắc đã lấy đũa gắp một miếng salad rong biển đưa vào miệng.

Sau khi nhai nó hai lần, mắt cô ấy trợn to lên.

Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng rong biển cũng giống khó nhai như rong nước, nhưng vừa ăn đã phát hiện, rong biển được Kim Phi xử lý đã rất mềm và ngon.

Sau khi ăn xong miếng rong biển trên đũa, Đường Tiểu Bắc lại gắp miếng khác định đưa vào miệng.

“Nếm một miếng là được rồi, sao còn chưa xong?”

Kim Phi giữ cổ tay Đường Tiểu Bắc lại: “Hôm nay ta mời Trịnh tướng quân và Hồng công tử đến ăn cơm đấy!”

Bình thường khi ăn cơm ở nhà cũng không có quy tắc gì, Tiểu Nga, A Xuân và muội muội của Bắc Thiên Tầm cũng thường đến ăn cơm, ăn no liền chạy.

Nhưng nếu Kim Phi hoặc Cửu công chúa mời khách đến ăn cơm thì sẽ không như thường ngày.

Dù khách có thân phận như thế nào, đều phải đợi khách đến mới bắt đầu ăn.

Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khách.

Đường Tiểu Bắc nghe vậy, hậm hực đặt đũa xuống: “Thực sự quá ngon, nhất thời không nhịn được...”

“Tiếc là không có ớt, nếu có ớt thì vị sẽ càng ngon hơn.”

Kim Phi có chút tiếc nói.

Nguồn gốc của ớt là ở Trung Mỹ, hiện nay ở Đại Khang vẫn chưa có.

Xuyên Thục nổi tiếng với đồ ăn cay, hiện tại cũng sử dụng những thứ như hạt hoa tiêu, cây thù du và gừng tươi để làm gia vị.

Cây thù du và gừng cũng có vị cay, nhưng khác với ớt, Kim Phi luôn cảm thấy thiếu hương vị.

“Ớt? Đó là gì vậy?” Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương đều nhìn Kim Phi.

“Xem như là một loại gia vị đi.” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”

Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”

Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.

“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.

Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”

“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.

Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.

Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.

Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.

“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.

Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.

Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”

“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”

Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.

Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà.

Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.

So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.

Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.

Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.

Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.

Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.

Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh ta đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.

Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.

Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.

Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”

Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”

“Ta đã từng thấy ư?” Hồng công tử càng tò mò hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào món salad rong biển, tiếc là vẫn không nhận ra, anh ta gãi đầu nói: “Tiên sinh, Trịnh tướng quân, mọi người đừng vòng vo nữa, nhanh nói cho ta biết rốt cuộc đây là gì đi?”

“Ha ha ha, đây là cỏ quấn chân!” Trịnh Trì Viễn cười nói.

“Cái gì?” Hồng Đào Bình nghi ngờ bản thân nghe nhầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Thứ này ăn được sao?”

Từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển và làm nghề đóng thuyền, Hồng Đào Bình không xa lạ gì cỏ quấn chân, nhưng trong mắt anh ta, cỏ quấn chân là loại cỏ dại trên biển, vừa rồi anh ta hoàn toàn không dám nghĩ đến vấn đề này.

“Ăn được hay không, nếm thử đi là biết.” Kim Phi cười rồi cầm đũa lên: “Mọi người đều đến đủ rồi, ăn cơm chứ?”

Nếu như ở nhà, khách quen đến, chẳng hạn như mấy người lão trưởng làng ông Tam, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương sẽ ăn cơm trên bàn, nhưng đây là Đông Hải, họ không quen với Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lắm, vì vậy không đến phòng ăn, mà gọi Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi, mấy cô gái cùng dọn bàn ăn ở phòng bên cạnh.

Advertisement
';
Advertisement