Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Quân gia, ngài tìm ta làm gì?"

Một trưởng lão nhìn nhân viên hộ tống rồi hỏi.

"Chu Tam gia, ta đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là quân gia, để tiểu đội trưởng nghe được thì sẽ mắng ta, ngài cứ gọi ta là Tiểu Hắc là được!"

Nhân viên hộ tống bất đắc dĩ nói: "Ta không tìm ngài, là tiểu đoàn trưởng của chúng ta bảo ta tới tìm ngài."

Trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.

Ông ta là một nhân vật có một chút tiếng tăm ở trấn Ngư Khê, nhưng ở trước mặt Đại Cường, người phụ trách nhân viên hộ tống ở Đông Hải, cũng không khác gì người bình thường.

Trong mắt các trưởng lão, Đại Cường chính là một nhân lớn ngồi tít trên cao đến từ Kim Xuyên.

Năm ngoái, có một số nhóm cướp biển liên kết với nhau để đánh tới, muốn cướp xưởng đóng thuyền, bị nhân viên hộ tống tương kế tựu kế nhốt trong một kho hàng ở xưởng đóng thuyền.

Sau đó Đại Cường dẫn nhân viên hộ tống mặc áo giáp hạng nặng tiến vào kho hàng, hơn hai trăm tên cướp biển bị giết bởi mấy chục nhân viên hộ tống mặc giáp nặng không sót người nào.

Sau đó, khi thu thập xác của những tên cướp biển này, trưởng lão và các thành viên trong gia tộc của mình cũng tham gia.

Cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trong kho hàng đó.

Nhưng Đại Cường và các nhân viên hộ tống lại giống như không có chuyện gì, vừa dọn dẹp áo giáp đầy máu và thịt nát trong sân, vừa nói cười rất to.

Từ đó trở đi, người dân của trấn Ngư Khê không chỉ biết ơn nhân viên hộ tống, mà còn kính sợ.

Khi biết tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống muốn gặp mình, trưởng lão lúc đầu vừa mừng vừa lo, sau đó lại cảm thấy có tật giật mình.

Nhưng cho dù trong lòng ông ta cảm thấy thế nào thì tiểu đoàn trưởng phái nhân viên hộ tống đến gọi mình, trưởng lão cũng không thể không đi được.

Tình huống tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trong trấn Ngư Khê.

Trưởng lão vừa mới bắt đầu kêu gọi ngư dân, nhưng khi ngư dân chạy tới lại biết được rằng trưởng lão triệu tập bọn họ đã bị nhân viên hộ tống gọi đi rồi.

Các trưởng lão còn chưa kịp nói về rong biển và chuyện đội đánh bắt, vì thế các ngư dân đều đang suy đoán tại sao nhân viên hộ tống lại muốn tìm trưởng lão.

Hầu như tất cả ngư dân đều đoán theo hướng tích cực, bởi vì sau khi nhân viên hộ tống đến Đông Hải, tất cả những gì bọn họ làm đều được công khai cho mọi người.

Nếu không có nhân viên hộ tống, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ rơi vào một tình thế khác.

Đây là kết quả mà Đường Tiểu Bắc mong muốn.

Các trưởng lão được các nhân viên hộ tống đưa đến xưởng đóng thuyền trong tâm trạng lo lắng.

Đây cũng là lần thứ hai họ đến xưởng đóng thuyền.

Nhưng lần đầu tiên đến là phải tới sân lớn của nhà họ Hồng, lần thứ hai tới là bị dẫn thẳng đến phòng khách trong doanh trại của nhân viên hộ tống.

"Phu nhân, các trưởng lão đã đến rồi."

Đại Cường đi vào thư phòng, cúi người và nói.

"Đều đã đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc thản nhiên hỏi.

"Chỉ cần là những người đến vào buổi chiều thì đều đã đến rồi!" Đại Cường đáp.

"Hồng công tử và Hồng Nhị đâu, bọn họ cũng đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc lại hỏi.

"Đến rồi." Đại Cường tiếp tục nói: "Theo lời dặn của người, ta đã phái người chia nhau đi gọi bọn họ, một người bố trí ở căn phòng bên trái phòng khách, người còn lại thì bố trí ở căn phòng bên phải phòng khách, không để cho bọn họ gặp được nhau."

"Bây giờ tiên sinh đang ở đâu?"

"Tiên sinh đang ở trong bếp, nghiên cứu công thức nấu ăn với Nhuận Nương phu nhân."

"Vậy chúng ta đi thôi, đi gặp những trưởng lão này một lần!"

Lúc này Đường Tiểu Bắc mới đặt sổ sách trong tay xuống, rời khỏi thư phòng.

Đại Cường vội vàng đuổi theo.

Khi bọn họ đến phòng khách, các trưởng lão nhìn thấy Đại Cường đều đứng lên hành lễ, đồng thời, bọn họ cũng tò mò lén nhìn Đường Tiểu Bắc.

Mặc dù nhật báo Kim Xuyên luôn đề cao sự bình đẳng giữa nam và nữ, nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ đã phổ biến hàng nghìn năm nay, ở các địa phương bên ngoài Xuyên Thục, tình trạng trọng nam hơn nữ vẫn còn rất phổ biến.

Đường Tiểu Bắc và Đại Cường cùng nhau tiến vào, rất nhiều trưởng lão đều cho rằng Đường Tiểu Bắc là vợ của Đại Cường, khi phát hiện Đường Tiểu Bắc đi phía trước Đại Cường thì các trưởng lão đều cảm thấy người phụ nữ này không hiểu lễ nghi.

"Ta giới thiệu với các vị một chút, vị này chính là phu nhân của quốc sư đại nhân, cũng là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán Kim Xuyên, Tiểu Bắc phu nhân!"

Đại Cường nghiêm túc nói: "Các ngươi không được coi thường Tiểu Bắc phu nhân chỉ vì cô ấy là phụ nữ, Tiểu Bắc phu nhân chính là thần tài của Đại Khang chúng ta, nhân viên hộ tống của chúng ta được trả lương và có thể giúp các ngươi đánh lại bọn cướp biển đều nhờ tiền mà Tiểu Bắc phu nhân kiếm được!”

Bọn họ nghe thấy Đại Cường nói như vậy, trong mắt các trưởng lão đều là sự chấn động.

Bọn họ đã từng nghe nói rằng mấy người vợ của Kim Phi, người nào cũng đều là người có tài giữa đám phụ nữ, ngay cả bệ hạ đương triều cũng chỉ là một trong những người vợ của quốc sư đại nhân mà thôi.

Còn hợp tác xã mua bán thì bọn họ càng quen thuộc, bởi vì ở trấn Ngư Khê có hai chi nhánh của hợp tác xã mua bán.

Vải in hoa mà bọn họ mặc trên người, dao làm bếp ở nhà và các loại dụng cụ bằng sắt, nông cụ bằng sắt khác đều được thu mua từ hợp tác xã mua bán.

Sản phẩm của hợp tác xã mua bán không chỉ có chất lượng cao mà giá thành cũng thấp hơn nhiều so với các sản phẩm cùng loại trước đó.

Việc giao cháo của Cửu công chúa cũng do hợp tác xã mua bán xử lý.

Biết được Đường Tiểu Bắc là tổng chưởng quầy của hợp tác xã mua bán, còn là vợ của quốc sư đại nhân, sự khinh thường trong lòng các trưởng lão lập tức tiêu tan hết, tất cả đều quỳ xuống cúi lạy sát đất trước Đường Tiểu Bắc.

Nếu như trong mắt các trưởng lão, tiểu đoàn trưởng như Đại Cường là nhân vật lớn ngồi tít trên cao, thì những người như Kim Phi và Đường Tiểu Bắc gần như là thần tiên trên trời.

“Mọi người đứng lên đi!”

Đường Tiểu Bắc đưa tay ra hiệu cho nhân viên hộ tống và cận vệ đỡ các trưởng lão đứng dậy.

Đợi sau khi các trưởng lão ngồi xuống một lần nữa, Đường Tiểu Bắc mới cười hỏi: "Gần đây mọi người thế nào rồi?"

"Thưa phu nhân, bởi vì có quá nhiều cướp biển, các ngư dân không dám rời bến ra biển đánh cá, cuộc sống cũng không tốt lắm.”

Trưởng lão lớn tuổi nhất nhăn nhó trả lời.

Nói xong hình như cảm thấy mình đã nói sai, ông ta vội vàng bổ sung: “Nhưng cũng may là có quốc sư đại nhân phái nhân viên hộ tống đến bảo vệ chúng ta, nếu không thì chúng ta sẽ không chỉ không dám rời bến đi đánh cá đơn giản như thế, có lẽ đã có thể chết dưới đao của bọn cướp biển rồi.”

“Không chỉ phải cảm ơn quốc sư đại nhân và các nhân viên hộ tống, chúng ta còn phải cảm ơn Tiểu Bắc phu nhân, ngài giống như Bồ Tát vậy, nếu không có tấm lòng nhân hậu của ngài, để hợp tác xã mua bán cung cấp cháo cho chúng ta, không biết đã có bao nhiêu người chết đói rồi?”

Một trưởng lão cũng bổ sung thêm.

"Mọi người có lòng rồi," Đường Tiểu Bắc cười hỏi: "Xem ra mọi người đều thích ta và tướng công của ta nhỉ."

“Tiểu Bắc phu nhân nói gì vậy? Nếu không có phu nhân và quốc sư đại nhân, chúng ta thật sự không có cách nào để vượt qua những ngày tháng đó!”

"Đúng vậy, nếu không có Tiểu Bắc phu nhân và quốc sư đại nhân, chúng ta không bị cướp biển giết chết thì cũng bị chết đói!"

"Tiểu Bắc phu nhân và quốc sư đại nhân đúng là Bồ Tát đại từ bi!"

"Ta đã thờ cúng bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân ở trong nhà rồi, chờ đến khi trở về cũng sẽ thêm bài vị trường thọ của Tiểu Bắc phu nhân vào đó!"

Các trưởng lão khác cũng có phản ứng, lần lượt tâng bốc Đường Tiểu Bắc và Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc nghe mà mỉm cười, đợi đến khi các trưởng lão dừng lại, sắc mặt của Đường Tiểu Bắc đột nhiên thay đổi, đập mạnh vào bàn bên cạnh: “Nếu đã như vậy, tại sao các ngươi lại cấu kết với Hồng Nhị để làm chuyện bất nhân, bất nghĩa, bất trung với tiên sinh?"

Nói trắng ra, các trưởng lão chỉ là một nhóm dân chúng lớn tuổi, căn bản không có lòng dạ gì.

Nghe thấy Đường Tiểu Bắc nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên căng thẳng.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ là sự việc đã bị vỡ lở.

Đám trưởng lão quay sang nhìn nhau, trong mắt bọn họ tràn đầy sự sợ hãi.

Advertisement
';
Advertisement