Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chạng vạng, xe ngựa chở một đống thùng gỗ đi về phía lều cháo.

Cướp biển hoành hành ngang ngược, đã từ rất lâu ngư dân không ra khơi đánh cá, rất nhiều ngư dân chỉ trông cậy vào bát cháo cứu đói hàng ngày.

Bên ngoài lều cháo, có rất nhiều ngư dân và người dân bình thường nghe được tin tức đến chen chúc nhau không còn chỗ trống.

Bởi vì cháo cứu đói là tính theo đầu người, không thể mang về, cho nên mọi người ai cũng mang cả gia đình đến.

Kim Phi nhìn thấy trên lưng rất nhiều ngư dân là người già và trẻ nhỏ.

“Bọn cướp biển chết tiệt!”

Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công, hay là chàng cung cấp cho thủy quân một ít ca nô, tiêu diệt hết đám cướp biển này đi!”

“Ta đã duyệt lệnh cho họ rồi!” Kim Phi gật đầu.

Lần trước đến Đông Hải, tình trạng cướp biển còn chưa nghiêm trọng đến mức này.

Nhưng từ cuối năm ngoái, số lượng cướp biển bắt đầu tăng đột biến.

Trịnh Trì Viễn từng bắt được một con thuyền của bọn cướp biển, nếu là bình thường, thì con thuyền kia chỉ có mấy chục người, nhưng Trịnh Trì Viễn lại phát hiện, chiến thuyền kia phỏng chừng có khoảng hơn hai trăm tên cướp biển nước X, trong khoang thuyền người chen người, trên boong tàu cũng có rất nhiều người.

Dựa theo lời khai của bọn cướp, thì mùa hè năm ngoái nước X gặp phải một cơn bão cực mạnh, sau đó có nơi khô hạn, có nơi lại bị ngập lụt, tới mùa đông thì lạnh lẽo không thể ra ngoài.

Tới cuối năm, họ không thể sống như thế được nữa, nên rất nhiều nơi đã bắt đầu tạo phản.

Vì muốn tránh xung đột, quan phủ địa phương đã âm thầm cấu kết cướp biển, tổ chức người dân đến cướp Đại Khang.

Từ lúc xuất phát ở nước X, chiếc thuyền này phòng chừng chứa hơn bốn trăm người, đứng đầy trên boong tàu, nhưng trên đường tới đây thì đã có rất nhiều người chết lạnh, chết đói.

Rất nhiều thuyền cướp biển là thuyền đánh cá được cải trang, cho nên những chiếc thuyền này không thể đi xa được.

Tuy mùa đông trên biển không khắc nghiệt như mùa hè, nhưng vẫn có bảy mươi phần trăm số thuyền chìm trên đường đi đến Đại Khang.

Bọn họ mạo hiểm sự sống của mình để vào đến Đại Khang, một khi họ lên bờ thì giống như đàn sói đói, nhìn thấy gì thì cướp cái đó, có thể nói, những nơi họ đi qua không còn một ngọn cỏ.

Ngoài ra, một số người dân ven bờ biển Đông Hải không sống nổi nữa thì cũng giả thành cướp biển, đi đến làng xa ở ngoài để cướp bóc.

Thậm chí có một vài ngư dân còn coi đây là nghề tay trái.

Trịnh Trì Viễn từng ngăn chặn một đội thuyền cướp biển, chúng là mấy chục ngư dân giả trang.

Lúc ấy bọn chúng đã cướp của một làng rồi, trong lúc cướp bóc có không ít người đã nói tiếng Đại Khang, vì để tránh bị phát hiện, bọn chúng còn tàn sát tất cả người dân trong làng, y như cướp biển thật sự.

Trong lòng Trịnh Trì Viễn, những kẻ như vậy càng đáng giận hơn cả cướp biển thật, cho nên anh ta ra lệnh tiêu diệt tất cả đội thuyền cướp biển kia.

Thái độ của Trịnh Trì Viễn không thể nói là không kiên quyết, nhưng cướp biển vẫn càng lúc càng nhiều hơn trước.

Thật ra năm ngoái Trịnh Trì Viễn đã viết tấu chương lên Cửu công chúa để xin ca-nô, nhưng khi đó Kim Phi bị vây ở Hi Châu, ca-nô phải phụ trách vận chuyển vật tư và tình báo, Xuyên Thục còn chưa đủ dùng, hơn nữa Cửu công chúa không tin tưởng Trịnh Trì Viễn lắm, sợ anh ta chiếm ca-nô xong chạy mất, nên không đồng ý, cũng không nói chuyện này với Kim Phi.

Sau khi Kim Phi đến Đông Hải mới biết cướp biển hiện tại hoành hành ngang ngược đến thế.

Tuy răng bây giờ ca-nô vẫn không đủ dùng, nhưng Kim Phi vẫn phê chuẩn hai cái ca-nô cho thủy quân.

Trịnh Trì Viễn cũng chọn lựa ra mấy chiến thuyền có tốc độ nhanh nhất trong hạm đội thủy quân, phối hợp ca-nô, thành lập một chi đội phản ứng nhanh.

Giờ ca-nô đã vào doanh trại thủy quân, đang trong quá trình trao đổi, phối hợp.

Đảo Mạo Lãng sẽ là mục tiêu đầu tiên của bọn họ.

Bình thường bố thí cháo thì sẽ kéo lương thực tới lều cháo rồi nấu luôn tại chỗ, nhưng hôm nay, cháo được nhân viên hộ tống nấu xong rồi chở đến, thời gian chậm hơn mọi ngày một chút.

Buổi chiều rất nhiều người dân được các bô lão trong tộc thông báo, họ bỏ hết việc đến đây xếp hàng, nhìn thấy cháo được chở đến thì lập tức chạy tới lều cháo.

May mà Trịnh Trì Viễn đã đoán trước được, anh ta đã sắp xếp binh lính thủy quân đến đây giúp duy trì trật tự từ trước.

Dù vậy thì cũng suýt nữa không ngăn được những người dân đói khát.

Nhân viên hộ tống thấy thế thì vội vàng vây quanh xe ngựa chở cháo, họ sợ người dân sẽ cướp cháo.

Trịnh Trì Viễn thấy tình huống sắp ngoài kiểm soát thì vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ gõ vang chiêng đồng, tạm thời ngăn chặn người dân nhốn nháo, sau đó lệnh cho binh lính thủy quân giơ loa sắp kêu gọi người dân xếp hàng.

“Đừng chen nhau, hôm nay Quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc cùng nhau bố thí cháo, cam đoan mỗi người đều có, nếu có ai vẫn chen chúc không chịu xếp hàng, thì ông đây sẽ ghi tên kẻ đó vào, sau này đừng có nghĩ đến việc đến lều cháo lấy cháo nữa!”

Không thể không nói, thủy quân vẫn là người hiểu ngư dân nhất.

Nghe binh lính thét như thế, quả nhiên ngư dân sợ hãi, họ đều không chen chúc nữa, ngoan ngoãn xếp hàng theo sự sắp xếp của thủy quân.

Mãi cho đến lúc này, nhân viên hộ tống mới dám đặt thùng cháo đang trên xe ngựa xuống.

Lều cháo bố thí cháo như bình thường thì sẽ đều là gạo kê, trộn một chút cao lương, thi thoảng cũng thêm một chút lúa mạch vào.

Nhưng hôm nay, khi mở nắp thùng cháo, thì cháo bên trong là một loại cháo chưa từng nhìn thấy trước đó.

“Oa, cháo đặc ghê, trong cháo còn có miếng thịt cá… Ơ, kia là gạo phải không?”

Ngư dân đứng ở hàng đầu lập tức phát hiện ra cháo hôm nay khác với cháo mọi hôm.

Bình thường cháo được bố thí thì đều rất loãng, nhưng hôm nay cháo lại rất đặc, hơn nữa còn có lát cá, lại còn có màu trắng.

Nếu là ngư dân, thì thịt cá không có quá nhiều sức hấp dẫn với họ lắm, nhưng gạo ở Đại Khang còn chưa thông dụng, đối với họ thì đó chính là thức ăn cao cấp, khá hiếm lạ.

“Là gạo, trước kia cha ta và anh ta còn sống, ba người bọn ta bắt được một con cá lớn, bán được vài trăm văn tiền, sau khi trở về từ huyện phủ, cha ta mua một cân gạo, cháo được nấu từ gạo trông như thế này đấy!”

“Nghe nói gạo này đắt hơn gạo kê, cao lương, lúa mạch đấy!”

“Đúng thế, ông cậu nhà ta trồng lúa mà, thứ này không giống gạo kê, cao lương, lúa mạch, trồng cao lương thì chỉ cần rải mầm lên đất rồi chẳng cần quan tâm đến nó, nhưng trồng lúa thì phải ươm giống trước, sau đó lại nhổ mạ, rồi cắm từng gốc từng gốc xuống ruộng nước, sau khi trồng xong thì xát vỏ cũng rất phiền toái!”

“Chẳng trách sao gạo đắt như thế, hóa ra là tốn công như vậy!”

“Không ngờ ta có một ngày có thể ăn được cháo gạo!”

“Quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc quá xa xỉ, họ còn dùng gạo để nấu cháo bố thí!”

“Hầy, ngươi chưa từng nghe đến nhật báo Kim Xuyên sao? Quốc sư đại nhân có thân phận ra sao, ngài ấy là nhân vật như thần tiên, ngài ấy đến Đông Hải bố thí cháo, không chuẩn bị cho tốt, thì sao có thể xứng với thân phận của ngài ấy được!”

“Haha, nghe ngươi nói thế, cháo ngày hôm nay hóa ra còn dính tiên khí cơ đấy!”

“Nhật báo Kim Xuyên nói Quốc sư đại nhân có tâm địa bồ tát, quả nhiên là thật, cháo hôm nay rất đặc, một bát cháo này có thể bằng ba bát bình thường.”

“Thứ đen đen bên trong cháo này là cái gì thế?”

“Không biết, nhưng quốc sư đại nhân chắc chắn không hại chúng ta, hẳn là rất ngon!”

“Hải Ba Tử, đừng nói nữa, quân gia bắt đầu chia cháo rồi, nhanh đi lên nhận cháo đi!”

Các ngư dân xếp thành hàng, vừa nhận cháo vừa nói chuyện phiếm với nhau.

Bọn họ thật sự quá đói, gần như tất cả ngư dân được nhận cháo thì lập tức ăn luôn.

Cũng may cháo đã được nấu trước, lại được nhân viên hộ tống chở đến đây, cho nên không phải quá nóng, nếu không chắc chắn sẽ có người bị phỏng miệng.

Hải Ba Tử là người xếp đầu tiên của hàng này, sau khi hắn nhận được cháo thì cũng ngay lập tức húp một ngụm nhỏ.

Ngư dân xếp hàng sau vừa nuốt nước miếng, vừa hỏi: “Hải Ba Tử, hương vị thế nào?”

Advertisement
';
Advertisement