Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Cổ họng ta không thoải mái lắm, cũng không muốn nói to, ngài nói đi!”

Kim Phi chỉ vào cổ họng mình, giải thích.

Nhiều người như vậy, cho dù có dùng loa sắt cũng phải nói thật to, thì người ở phía sau mới nghe thấy.

Gần đây, Kim Phi thường xuyên thức khuya và làm thêm giờ, không muốn lãng phí giọng nói của mình nữa.

Hơn nữa y cũng không giỏi diễn đạt.

Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không phải đang thăm dò mình, mà là thật sự không thoải mái, nên mới nhận lấy loa sắt bằng cả hai tay.

Anh ta hắng giọng, sau đó giơ loa sắt lên, nói về phía dưới: “Các vị, ta là Trịnh Trì Viễn thuộc đơn vị thủy quân!”

“Trịnh tướng quân!”

Đừng thấy Trịnh Trì Viễn là một kẻ láu lỉnh mà nhầm, mấy năm nay anh ta luôn dẫn thủy quân chống cự với đám cướp biển, nhân dân đều nhìn thấy.

Cộng thêm không ít ngư dân đã từng phục vụ ở trong thủy quân, nên ngay khi Trịnh Trì Viễn nói ra thân phận của anh ta, các ngư dân rối rít chào hỏi, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đây cũng là điều Trịnh Trì Viễn lo lắng nhất.

Nếu như Kim Phi không ở đây, ngư dân nhiệt tình như vậy, anh ta sẽ rất vui.

Nhưng bây giờ cấp trên ở đây, anh ta nào dám cướp sân khấu của lãnh đạo chứ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn ra lệnh cho thủy quân gõ chiêng đồng, sau khi bầu không khí lắng xuống, Trịnh Trì Viễn chỉ vào Kim Phi giới thiệu: “Chắc hẳn mọi người đã nghe nói về quốc sư đại nhân rồi phải không? Đây chính là quốc sư đại nhân của Đại Khang chúng ta!”

Mấy lần Kim Phi tới Đông Hải, vẫn luôn làm việc ở xưởng đóng thuyền, rất ít ra ngoài.

Người dân địa phương cũng ít khi nhìn thấy y.

Nhưng vì sự tồn tại của xưởng đóng thuyền, Cửu công chúa đã đặc biệt phái nhân viên hộ tống đến đánh chiếm huyện phủ của trấn Ngư Khê, còn phái nhân viên hộ tống đến trấn chỉnh lại binh phủ.

Cho nên các huyện thuộc địa bàn Xuyên Thục, mỗi ngày đều có người đưa thư đến.

Mặc dù các ngư dân chưa từng gặp Kim Phi, nhưng họ cũng không còn xa lạ với tên của y nữa.

Trịnh Trì Viễn vừa dứt lời, ngư dân bên dưới đều dồn sự chú ý về Kim Phi.

Cũng may bây giờ Kim Phi đã quá quen thuộc với cảm giác được chú ý này, nên y thoải mái thi lễ chào ngư dân đứng bên dưới.

“Oa, không ngờ quốc sư đại nhân trẻ như vậy!”

“Đúng thế, nhìn còn trẻ hơn cả con trai ta nữa!”

“Trẻ tuổi như vậy, mà lại có thể đánh lui Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên, đạt được thành tựu vô song, không trách mọi người đều nói quốc sư đại nhân là thần tiên hạ phàm!”

Thấy Kim Phi thi lễ, không ít người dân đều cảm thấy ngơ ngác.

Rất nhiều ngư dân khi nhắc đến Kim Phi, đều kính trọng gọi y là lão quốc sư.

Ai ngờ lão quốc sư trong miệng bọn họ, lại là người trẻ tuổi như vậy?

Trịnh Trì Viễn đợi đến khi mọi người đã ổn định trật tự, tiếp tục giơ loa sắt: “Quốc sư đại nhân luôn quan tâm đến Đông Hải, không giấu gì mọi người, sau khi tiên hoàng băng hà, tất cả phiên vương đều hỗn chiến, không ai quản Đông Hải chúng ta, cũng chẳng ai hỏi thăm đến thủy quân, là quốc sư đại nhân đã cung cấp lương thực cho thủy quân, trang bị vũ khí mới cho chiến hạm chúng ta, yêu cầu thủy quân chúng ta dốc sức diệt trừ thổ phỉ!

Có thể nói, nếu không có quốc sư đại nhân ủng hộ và khích lệ, thủy quân chúng ta không thể giữ vững tinh thần cho đến hiện tại! Nếu không có quốc sư đại nhân cung cấp vũ khí mới, thủy quân chúng ta không thể cản được nhiều cướp biển như vậy!”

“Hóa ra thủy quân có thể kiên trì đến tận bây giờ, đều là nhờ có quốc sư đại nhân đứng sau ủng hộ!”

“Cũng không hẳn, có thể là Trịnh tướng quân cố ý nói như vậy, tâng bốc quốc sư đại nhân.”

“Không biết thì đừng nói bừa, ngươi không thấy tiêu cục Trấn Viễn giết cướp biển à?”

“Đúng vậy, tháng bảy và tháng mười một năm ngoái, cướp biển thừa dịp thủy quân xuôi Nam nên đến đánh lén, nếu không nhờ các nhân viên hộ tống kịp thời ra tay, trấn Ngư Khê chúng ta đã sớm bị cướp biển giết chết rồi!”

“Tất nhiên là ta biết ơn các nhân viên hộ tống, nhưng nói đến việc đánh cướp biển, thì thủy quân phải đánh được nhiều hơn chứ? Cùng lắm quốc sư đại nhân chỉ cung cấp chút lương thực và bạc mà thôi!”

“Ngu dốt, trước khi binh mã di chuyển thì lương thực phải đi trước, nếu không có lương thực, thì thủy quân ăn cái gì, chẳng lẽ để bụng đói đánh cướp biển sao? Nếu không có bạc, thủy quân dùng cái gì để nuôi gia đình?”

“Quốc sư đại nhân không chỉ cung cấp lương thực và quân lương, mà còn cung cấp vũ khí!”

“Vũ khí mà Trịnh tướng quân nói đến, chắc là máy bắn đá và nỏ hạng nặng trên thuyền phải không? Lần trước ta thấy thủy quân chiến đấu với cướp biển trên đảo Giao Vĩ, những vũ khí mới này thật sự rất lợi hại, một mũi tên có thể bắn thủng một lỗ lớn trên thuyền cướp biển!”

Ngư dân biết Kim Phi đã đánh lui Đông Man và Đảng Hạng ở phía Bắc, đánh lui Thổ Phiên ở Tây Xuyên, ngư dân rất thán phục trước chiến công của Kim Phi, nhưng cũng chỉ là thán phục mà thôi.

Bởi vì trấn Ngư Khê nằm ở phía Đông Nam của Đại Khang, bất kể là Đông Man hay Đảng Hạng, đều sẽ không đánh đến đây.

Chứ đừng nói đến Thổ Phiên.

Một nơi ở biển Đông Hải, một nơi ở phía Tây, nhiều ngư dân chỉ biết đến nơi này, sau khi nghe nhật báo Kim Xuyên.

Với các ngư dân mà nói, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên đều chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả, bọn họ chỉ quan tâm đến vấn đề cướp biển.

Cho nên thiện cảm của ngư dân với thủy quân sẽ nhiều hơn với Kim Phi.

Bây giờ nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy, các ngư dân mới biết sau Kim Phi và thủy quân còn có quan hệ như vậy.

Thiện cảm của họ với Kim Phi cũng tăng lên đáng kể.

Hồng Đào Bình đứng bên cạnh, nhìn Trịnh Trì Viễn như có điều gì suy nghĩ.

Trước kia anh ta chỉ tập trung vào việc đóng thuyền, nhưng sau khi trải qua chuyện kia, anh ta mới bắt đầu suy nghĩ, phải nói và làm như thế nào.

Bây giờ coi như Trịnh Trì Viễn đang dạy cho anh ta một bài học.

Hóa ra nịnh hót còn có thể làm như vậy.

Nhìn vẻ mặt Kim Phi, Hồng Đào Bình biết Trịnh Trì Viễn đã nịnh bợ đúng chỗ rồi.

Nhưng Trịnh Trì Viễn còn chưa hài lòng, giơ loa sắt lên hỏi: “Cháo hôm nay có ngon không?”

“Ăn rất ngon!”

Câu trả lời của vô số ngư dân dưới đài đều xuất phát từ nội tâm.

“Vậy mọi người có biết cháo hôm nay có từ đâu không?”

Trịnh Trì Viễn không đợi ngư dân trả lời, lập tức chỉ vào Đường Tiểu Bắc giới thiệu: “Vị này chính là Tiểu Bắc phu nhân, cháo hôm nay chính là cô ấy sai người chuẩn bị!”

Đường Tiểu Bắc không ngờ Trịnh Trì Viễn sẽ đặt đề tài vào mình, nhưng dù sao cũng là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc thoải mái bước ra cười, vẫy tay chào mọi người.

“Oa, Tiểu Bắc phu nhân thật xinh đẹp!”

“Không chỉ có dáng người đẹp, mà tấm lòng cũng đẹp nữa!”

“Tiểu Bắc phu nhân thiên tuế!”

Ngoại hình là công lý, câu nói này cũng thông dụng ở Đại Khang.

Thấy Đường Tiểu Bắc, ngư dân ở dưới đài còn hưng phấn hơn cả lúc nãy.

Trịnh Trì Viễn bảo binh lính gõ chiêng đồng nhiều lần, xung quanh mới dần yên tĩnh.

“Mọi người biết cháo ngon như vậy là ai làm không?”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào Nhuận Nương: “Vị này chính là Nhuận Nương phu nhân, rất giỏi nấu ăn, cháo hôm nay là cô ấy dẫn các huynh đệ nhân viên hộ tống nấu cho mọi người ăn!”

Khi Trịnh Trì Viễn giới thiệu Đường Tiểu Bắc, trong lòng Nhuận Nương đã có dự cảm chẳng lành.

Bây giờ chuyện cô ấy lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Trịnh Trì Viễn đã giới thiệu cô ấy!

Từ nhỏ khi còn ở nhà Nhuận Nương là nơi trút giận của tất cả mọi người, còn mềm yếu hơn cả Quan Hạ Nhi, mặc dù sau khi gả cho Kim Phi đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là khá hơn so với trước kia mà thôi.

Phát hiện bên dưới có vô số ánh mắt nhìn mình, Nhuận Nương cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên mặt, đầu óc quay cuồng, đứng cũng không vững.

Advertisement
';
Advertisement