Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mãi cho đến cuối cùng, Kim Phi cũng không dò hỏi về nhân sự cho mấy vị trí đó.

Thật ra y muốn để Trịnh Trì Viễn tự ứng cử, nhưng suy xét bộ phận này có ý nghĩa rất lớn và với sự phát triển của công nghệ đóng tàu, ảnh hưởng sâu rộng nên Kim Phi quyết định quyết định giao việc bổ nhiệm các ứng viên cho Cửu công chúa và viện Khu Mật tiến hành thảo luận, để tránh xuất hiện tình huống thế lực tập trung trong một bộ phận.

Trịnh Trì Viễn không chỉ định người được chọn, cũng cân nhắc điều này, cho nên thấy Kim Phi chưa nói gì, anh ta cũng không hề nhắc đến.

Sau khi giải thích một số chi tiết cho Trịnh Trì Viễn, Kim Phi rời khỏi doanh trại thủy quân.

Vốn dĩ y định đi xưởng đóng thuyền xem phân xưởng chuẩn bị thế nào, nhưng vừa bước ra khỏi doanh trại thủy quân thì đã gặp Tả Phi Phi vừa từ bờ biển trở về.

“Tiên sinh, ta đang chuẩn bị đi tìm ngài đây.”

Tả Phi Phi nhanh nhẹn xuống ngựa.

“Làm sao vậy?” Kim Phi hỏi.

“Chúng ta đã tìm được chỗ phơi khô, ta tìm ngài bàn chuyện." Tả Phi Phi trả lời.

“Nhanh thế à?” Kim Phi hỏi.

Tả Phi Phi mới ra ngoài lúc hừng đông, bây giờ cũng chỉ mới quá nửa buổi sáng mà đã tìm được địa điểm phơi làm Kim Phi cảm thấy có chút qua loa.

"Như tiên sinh yêu cầu, bãi phơi cần phải rộng, điều kiện thông gió tốt và không quá xa bờ biển, vừa rồi ta cưỡi ngựa dọc bãi biển trấn Ngư Khê chạy hai lượt, chỉ tìm được hai chỗ thích hợp.”

Tả Phi Phi trả lời: “Một chỗ là vịnh Cù Gia ở phía nam xưởng đóng thuyền, một chỗ là bãi cát vàng phía bắc, tiên sinh đi xem với ta, chọn lấy một chỗ rồi ta sẽ bắt đầu bố trí người dọn dẹp.”

“Được!”

Rong biển có liên quan đến sự ổn định trong tương lai của Giang Nam và thậm chí cả tương lai ổn và sự ấm no của người dân Đại Khang, là chuyện Kim Phi coi trọng nhất lúc này, nghe vậy y gạt bỏ ngay suy nghĩ đến xưởng đóng thuyền, sai cận vệ dắt ngựa chiến đến đi theo Tả Phi Phi quan sát một vòng.

Quan sát vịnh Cù Gia và bãi cát vàng xong, Kim Phi cũng thấy hơi khó quyết định.

Vùng nước biển bên ngoài bãi cát vàng sâu hơn hẳn, tàu chiến của thủy quân có thể cập bờ, sau này có thể xây dựng bến tàu chuyên biệt để vận chuyển hàng hóa mà không cần phải dùng chung với xưởng đóng thuyền nữa.

Hơn nữa bãi cát vàng cách xưởng đóng thuyền và kho hàng ở Đông Hải của thương hội Kim Xuyên đều không xa, tạm thời có thể mượn tạm kho hàng thương hội để tích trữ rong biển.

Nhược điểm chính là diện tích địa điểm hơi nhỏ, Kim Phi lo lắng sau này có quá nhiều rong biển được vận chuyển về thì không thể phơi khô.

vịnh Cù Gia bằng phẳng và rộng hơn, ven biển cũng thích hợp để đậu thuyền, tuy nhiên gần đó không có kho hàng của thương hội Kim Xuyên, nếu xây dựng sân phơi ở đây thì cần thiết phải xây dựng kho hàng.

“Hiện giờ xây kho hàng chỉ sợ không còn kịp rồi, tạm thời đặt bãi phơi ở bãi cát vàng đi, về sau thu hoạch được nhiều rong biển không gian ở bãi cát vàng không đủ dùng thì lại xây bãi phơi ở vịnh Cù Gia!”

Kim Phi suy đi nghĩ lại rồi đưa ra quyết định.

“Ta cũng nghĩ như vậy,” Tả Phi Phi gật đầu: “Một khi đã như vậy, ta sẽ bắt đầu thu xếp dọn dẹp bãi phơi và tuyển nhân công.”

“Được rồi,” Kim Phi nói: “Chuyện này rất quan trọng, nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ tới tìm ta.”

“Ta hiểu,” Tả Phi Phi nói: “Chỉ là gần đây có thể ta sẽ bận rộn, sợ rằng sẽ không thể bảo vệ tiên sinh…”

“Không sao, còn Thiết Chùy mà.” Kim Phi xoa đầu Tả Phi Phi: “Không cần lo lắng cho ta, nếu ta muốn đi ra ngoài sẽ tìm Xuân Ni.”

Xuân Ni là phó đội trưởng đội nữ công nhân đợt này, bình thường Tả Phi Phi không ở đây thì cô ấy sẽ phụ trách.

Tả Phi Phi nghe Kim Phi nói như vậy, mới yên tâm hơn chút.

Lúc này đã là giữa trưa, vì đã xác định vị trí bãi phơi, hai người bèn cùng nhau cưỡi ngựa trở về.

Trở lại xưởng đóng thuyền, Nhuận Nương đã nấu xong cơm trưa, đang chờ bọn họ.

Món chính của bữa cơm trưa vẫn là rong biển, nhưng lần này lại là do một mình Nhuận Nương làm, không cần Kim Phi hỗ trợ.

Không thể không nói, Nhuận Nương rất có tài năng bếp núc, cũng rất có tâm, nấu canh rong biển cực kỳ tươi ngon, Kim Phi ăn liền mấy bát mà cơm thì chẳng ăn mấy.

Đêm qua y ngủ không ngon giấc, sau bữa trưa, Kim Phi chợp mắt một lát, tỉnh dậy liền đi vào thư phòng.

Dù là phát hiện rong biển hay thành lập Cục quản lý hàng hải, đối với Đại Khang đều rất quan trọng, Kim Phi cần phải nói chuyện này với Cửu công chúa càng sớm càng tốt.

Đây không chỉ là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với Cửu công chúa, Kim Phi còn muốn nghe ý kiến ​​của Cửu công chúa.

Ngoài ra, Kim Phi còn viết thư riêng cho Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, và mấy người Mãn Thương.

Thư viết cho Quan Hạ Nhi thuần túy là thư nhà, thứ cho Đường Đông Đông và Mãn Thương thì là thư công việc, trong đó còn có những bản vẽ chi tiết của máy dệt lưới.

Chuyển thư cho Thiết Chùy để anh ta sắp xếp ca - nô gửi về Xuyên Thục.

Làm xong việc này, Kim Phi lại vội vàng đi đến xưởng đóng thuyền.

Hai ngày tiếp đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình đều ở lại xưởng đóng thuyền .

Những người khác cũng không nhàn rỗi, ai cũng có việc phải làm.

Sáng ngày thứ ba, Kim Phi vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp ăn sáng, Thiết Chùy đã vội vàng tới báo cáo, nói Trịnh Trì Viễn đang chờ y ở thư phòng.

Với EQ của Trịnh Trì Viễn, nếu không phải việc gấp thì chắc chắn sẽ không tới tìm lúc sáng sớm thế này.

Kim Phi lập tức nghĩ ngay rằng chắc là đội tiêu diệt cướp biển có tin tức, nhanh chóng rẽ vào thư phòng.

Quả nhiên, vừa vào thư phòng, Trịnh Trì Viễn đã chạy lên đón, kích động nói: “Tiên sinh, có tin! Có tin rồi!”

“Trịnh tướng quân đừng gấp gáp,” Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn nứt cả môi, nhấc ấm trà rót chén nước cho anh ta: “Uống nước rồi nói.”

“Đa tạ tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn vội khom lưng nhận bát trà.

Kim Phi nhìn Trịnh Trì Viễn uống trà cái ực, lúc này mới hỏi: “Tin tức gửi đến từ bao giờ?”

“Buổi sáng giờ Mão,” Trịnh Trì Viễn trả lời.

“Kết quả ra sao?”

“Bẩm tiên sinh, thắng to!”

Trịnh Trì Viễn kích động lấy ra hai phong thư từ trong tay áo, dâng hai tay cho Kim Phi: “Đây là báo cáo chiến đấu từ tiền tuyến, mời tiên sinh đọc!”

Kim Phi cũng không chần chờ, nhanh chóng cầm lấy phong thư.

Hai bản báo cáo trận chiến lần lượt được viết bởi quan chỉ huy thủy quân và quan chỉ huy đội hộ tống, nội dung tương tự nhau.

Bọn cướp biển chưa bao giờ nghĩ rằng thủy quân sẽ tiến sâu vào đảo Mạo Lãng để tấn công chúng, đến khi phi công đội hộ tống lái phi thuyền trên không đảo Mạo Lãng thì đám cướp biển mới kịp phản ứng lại.

Thấy không thể tấn công được phi thuyền bay trên trời, chỉ có thể đứng dưới đất hứng bom, bọn cướp biển định lên tàu trốn thoát.

Đáng tiếc khi phi thuyền ra tay thì tàu ca nô cũng đã phong tỏa đảo Mạo Lãng, hơn nữa phi thuyền cũng không tấn công cướp biển ngay, mà ném lựu đạn và bình dầu hỏa từ trên cao xuống, tiêu diệt hai hàng tàu cướp biển gần bờ nhất

Không có tàu, bọn cướp biển không có cách nào trốn thoát, hoàn toàn bị mắc kẹt trên đảo Mạo Lãng.

Sau đó phi thuyền và khinh khí cầu bắt đầu ném bom rải thảm.

Cướp biển tàn ác hơn nhiều so với thổ phỉ, thường xuyên làm ác, cho nên đối với cướp biển, thái độ của Kim Phi và Trịnh Trì Viễn hoàn toàn nhất trí - Bất kệ là nước ngoài hay ngư dân Đại Khang giả trang, tiêu diệt toàn bộ!

Phi thuyền và mười mấy khinh khí cầu ném bom suốt một ngày đêm, gần như toàn bộ lựu đạn và dầu hỏa lấy ra từ tàu chiến đều xả ra hết, cuộc ném bom mới kết thúc!

Advertisement
';
Advertisement