Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Biện pháp này ta cũng mới nghĩ ra dạo gần đây, còn chưa thành thục, tướng công chàng nghe xem, nếu có tác dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi.”

Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công, không phải ở thành Giang Nam, chàng đã để người địa phương tự quản lý người địa phương hay sao? Ta nghe nói còn khá thành công, mấy ngày này ta luôn nghĩ rằng cách này cũng có thể dùng ở các thương hội để mở cửa thị trường.

Nếu ý tưởng của ta có thể thực hiện thì chẳng phải vấn đề của tướng công có thể được giải quyết rồi hay sao?”

Kim Phi nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Một lời đánh thức người trong mộng, sau khi Kim Phi giao thương hội cho Đường Tiểu Bắc, rất ít khi y can thiệp vào công việc của thương hội, Đường Tiểu Bắc cũng rất có năng lực, quản lý thương hội một cách có trật tự, cho nên hầu như Kim Phi không phải nhọc lòng.

Thời gian trôi qua, rất ít khi Kim Phi quan tâm tới thương hội.

Hiện tại Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi chợt ý thức được phương pháp này quả thực có thể thực hiện được.

Mấy ngày trước Trương Lương viết thư cho y, nói phương pháp dùng người địa phương để quản lý người địa phương mà Kim Phi thử ở Giang Nam rất hiệu quả. Anh ta phái một trung đội đến huyện phủ, sau khi chiếm được huyện phủ, anh ta đi thăm quần chúng, bổ nhiệm một người trung niên ở địa phương có danh tiếng rất tốt làm huyện lệnh, sau đó chỉnh đốn lại đội binh phủ phụ trách đảm nhiệm vấn đề trị an ở địa phương.

Lấy nhân viên hộ tống làm trụ cột, huyện lệnh và đội binh phủ phụ trợ, tình hình trong huyện phủ nhanh chóng được ổn định, sau đó trung đội trưởng lại bố trí nhân viên hộ tống dẫn đầu đội binh phủ mới được thành lập, phân chia binh lính thành nhiều nhóm, đồng thời tiêu diệt một số nhóm thổ phỉ trong huyện phủ.

Điều khiến cho nhân viên hộ tống càng kinh ngạc là họ đã thu giữ một lượng lớn lương thực từ hang ổ của thổ phỉ.

Sau đó trung đội trưởng nghe ngóng được thì biết sau khi tin tức về việc đánh bại cường hào phân chia lại ruộng đất được truyền về đây, thổ phỉ lập tức cải trang thành dân thường và xuống núi cướp bóc của cường hào.

Giờ đây nhân viên hộ tống đã tiêu diệt được cường hào, những thứ mà thổ phỉ cướp được từ cường hào lại rơi vào tay nhân viên hộ tống.

Theo báo cáo của trung đội trưởng, không chỉ có thổ phỉ ở huyện phủ này mới như vậy, mà thổ phỉ ở rất nhiều nơi cũng thế.

Vốn dĩ Trương Lương cũng dựa vào việc tiêu diệt thổ phỉ để lập nghiệp, nay biết được tin tức này thì vô cùng phấn khích nên đã lập tức viết thư báo tin vui cho Kim Phi

Kim Phi cũng vui mừng khôn xiết khi biết được tin đó.

Không chỉ vì có thể tước đoạt được lương thực bằng cách tiêu diệt thổ phỉ mà còn vì việc thử nghiệm dùng người dân địa phương để quản lý người dân địa phương đã thành công.

Việc tiêu diệt thổ phỉ không không chỉ đóng vai trò huấn luyện và kiểm tra đội binh phủ mà còn nhanh chóng được người dân địa phương công nhận.

Mặc dù cường hào ở địa phương đã bị thổ phỉ cướp cướp lương thực nhưng ruộng của bọn chúng vẫn còn ở đó, có thể phân phát cho người dân.

Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất ở đất Tần, phần lớn lương thực dành lại được từ nhà cường hào đã được trao cho người dân địa phương.

Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống tưởng rằng lần này không phân chia lương thực cho người dân thì họ sẽ không vui.

Nhưng điều làm họ không ngờ tới là con người ở thời đại này đã bị quan phủ và thế lực khắp nơi áp bức hàng nghìn năm, đã bao giờ có người quan tâm và đối xử tốt với họ?

Cho nên khi biết tin nhân viên hộ tống vệ sĩ sắp giao ruộng của cường hào cho họ, còn cho họ mượn hạt giống, đợi đến sang năm được thu hoạch thì trả lại số hạt giống ban đầu mà không cần lãi suất thì người dân địa phương vô cùng vui mừng, mấy ngày đó, bất cứ khi nào họ nhìn thấy nhân viên hộ tống và đội binh phủ thì đều sẽ quỳ xuống đất và dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.

Chưa đầy nửa tháng, nhân viên hộ tống đã nhận được sự công nhận và hỗ trợ của người dân địa phương, cũng hoàn toàn đặt nền móng vững chắc ở huyện này.

Không chỉ như thế, trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đội binh phủ còn chứng kiến được hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ.

Sau đó thông qua việc phân chia lại ruộng đất, họ cũng cảm nhận được cảm giác được người khác kính trọng.

Trước đây, binh phủ cấp thấp không những bị huyện úy chèn ép mà còn bị người dân chọc ghẹo sau lưng. Giờ đây họ được trải nghiệm cảm giác quang minh chính đại làm người, cộng thêm tiền lương và đãi ngộ mà nhân viên hộ tống đã hứa hẹn, đại đa số binh phủ đã nảy sinh nhận thức đồng cảm với tiêu cục Trấn Viễn.

Cho dù thỉnh thoảng vẫn có một số người không cam tâm khi đạt được lợi ích, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì không ai dám nhe răng.

Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống thấy tình thế cơ bản đã ổn định thì để lại một tiểu đội nhân viên hộ tống rồi rời khỏi huyện cùng với những nhân viên hộ tống còn lại.

Khi rời đi, trung đội trưởng lo lắng một tiểu đội nhân viên hộ tống sẽ không kiểm soát được tình hình, sẵn sàng lúc nào cũng có thể quay về giúp đỡ, nhưng sự thật chứng minh, anh ta đã lo lắng thừa rồi.

Có sự ủng hộ của người dân, binh phủ cơ bản đã quy thuận, sau khi anh ta rời đi, không khí trong huyện cũng rất sôi nổi.

Điều này cũng cho thấy sách lược để người dân địa phương quản lý người dân địa phương điều động người ở nơi khác đến quản lý mà Kim Phi đề xuất trước đây là khả thi.

“Tướng công, người dân Trung Nguyên hiện tại đang chết đói, chỉ cần chàng cho bọn họ một miếng ăn, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng vì chàng!”

Đường Tiểu Bắc nói: "Cho nên ta nghĩ chúng ta có thể thử dùng rong biển làm khẩu phần ăn, chiêu mộ người dân Trung Nguyên, cũng không lo không có người để dùng."

“Như thế có thể nhanh chóng thành lập một đội ngũ, nhưng loại đội ngũ tạm thời này có thể chịu đựng được thử thách sao?” Kim Phi lo lắng nói.

Thực ra Kim Phi cũng đã nghĩ đến phương pháp mà Đường Tiểu Bắc đề cập đến, nhưng phương pháp này có một nhược điểm rất lớn, đó là không thể đảm bảo lòng trung thành của đội ngũ tạm thời.

Nếu đã thành lập được đội ngũ, thì cũng cần cấp trang bị thiết bị cho đội ngũ phải không?

Ngộ nhỡ đội ngũ làm phản, nếu không có trang bị thì không nói, phản quân cũng có thể dùng những trang bị này để tấn công người của mình.

Loại hậu quả này quá nghiêm trọng vì thế Kim Phi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm thử một lần.

“Nếu tướng công lo lắng về việc này thì có thể không đưa trang bị mới cho bọn họ, chỉ đưa cho họ những vũ khí thu được từ trong tay binh lính cũ và binh phủ là đủ rồi.”

Đường Tiểu Bắc nói: “Ngoài ra, tướng công cũng đừng quên đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, cả hai cái này đều là vũ khí tốt nhất để thu phục lòng người!

Theo ta được biết, sở dĩ tướng công và Lương ca có thể thành công ở Giang Nam cũng không thể thiếu công lao to lớn của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên!”

Kim Phi nghe được lời này cũng thoáng thay đổi cảm xúc.

Sau khi nhân viên hộ tống nắm quyền kiểm soát thành Giang Nam thì ngày hôm sau đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên đã vào việc ngay.

Trong thời đại này, hầu như tất cả người dân đều như một tờ giấy trắng, rất dễ bị dẫn dắt.

Với sự song song tuyên truyền của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên, người dân địa phương đã biết về chính sách mới của Kim Xuyên.

Người dân Đại Khang bị áp bức trong nhiều năm, vì thế không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của chính sách mới.

Đường Tiểu Bắc nói không sai, sự thành công của thí điểm Giang Nam không thể thiếu công lao của đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên.

“Tướng công, Giang Nam và Trung Nguyên đã đầy rẫy người chết đói, cho dù nỗ lực của chúng ta thất bại thì liệu mọi chuyện có thể tệ hơn bây giờ hay sao?”

Đường Tiểu Bắc lại nói thêm một câu.

Kim Phi lại trầm mặc.

Đúng vậy, giờ đây tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên đã rất tồi tệ, đặc biệt là ở Trung Nguyên đã có rất nhiều người dân bắt đầu nhai vỏ cây, bước tiếp theo chính là đổi con lấy đồ ăn, dù tình hình có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn lúc không thể tệ hơn lúc không làm gì hết.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Phi đã có quyết định, nhưng lại nói: “Tiểu Bắc, đề nghị của muội rất tốt, ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ sớm cho muội một câu trả lời thuyết phục.”

Advertisement
';
Advertisement