“Tiểu Ngọc, đây là rong biển, cô nhanh đến nếm thử đi!”

Quan Hạ Nhi chỉ vào đĩa salad rong biển trên bàn rồi kéo Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế.

Tiểu Ngọc hơi khó xử nhìn Cửu công chúa, thấy Cửu công chúa gật đầu mới ngồi xuống.

Quan Hạ Nhi rất nhiệt tình lất bát đĩa, gắp cho Tiểu Ngọc miếng rong biển.

Tiểu Ngọc gắp đưa vào miệng, chậm rãi nhai.

“Thế nào?” Quan Hạ Nhi vội hỏi.

“Rất ngon!”

Tiểu Ngọc gật đầu liên tục, sau đó lại gắp thêm miếng rong biển.

Lần đầu tiên ăn món ăn mới, vị của rong biển tác động đến vị giác rất mạnh.

Tiểu Ngọc ăn hết rong biển trong đĩa mới đặt đũa xuống.

Lúc này cuối cùng cô ấy cũng hiểu sao Kim Phi, Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và những người khác lại kích động như vậy.

Món ăn ngon như vậy, lượng dự trữ lại rất dồi dào, quả thực là sự trợ giúp kịp thời đối với Đại Khang hiện nay.

Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc đặt đũa xuống bèn dặn dò nói: “Tiểu Ngọc, thông báo cho Thiết đại nhân, Lục đại nhân, Từ đại nhân nửa tiếng sau đến Ngự Thư Phòng họp, ngươi cũng đến đi!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc đứng dậy rời đi.

Nửa tiếng sau, đám người Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng, cuộc họp đã bắt đầu với sự chủ trì của Cửu công chúa.

Số người tham gia họp không nhiều, nhưng đã kéo dài từ sáng đến chập tối.

Sau nhiều lần tranh luận, cuối cùng bước đầu đã được xác nhận, đồng ý đề nghị của Đường Tiểu Bắc.

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm mấy người đã chạy đến Ngự Thư Phòng, tiếp tục thảo luận vấn đề có thể xảy ra trong kế hoạch và cách đối phó.

Phạm vi đề nghị của Đường Tiểu Bắc thực sự quá rộng, mỗi phân đoạn đều có thể xảy ra vấn đề, đây là một quá trình rất rườm rà, nhóm Thiết Thế Hâm đã thảo luận năm sáu ngày mới có thể vạch ra kế hoạch thô.

Sau đó, Cửu công chúa viết thư lại cho Kim Phi, nói nội dung đã thảo luận và kết quả cho Kim Phi, và bảo đảm với Kim Phi, sẽ hết sức giúp đỡ đội đánh bắt và hái rong biển ở Đông Hải.

Ngoài việc đảm bảo bằng lời nói, Cửu công chúa còn có hành động thiết thực.

Vào ngày nhận được thư của Kim Phi, Cửu công chúa đến tìm Mãn Thương, thúc giục anh ta đẩy nhanh việc sản xuất linh kiện đóng thuyền lầu, còn bảo Mãn Thương thành lập đội chi viện, đến Đông Hải giúp đỡ xưởng đóng thuyền, toàn lực lắp ráp thuyền lâu.

Ưu điểm lớn nhất của Mãn Thương là khả năng thực hiện mạnh, sau khi nhận được mệnh lệnh, anh ta đã lập tức dừng một số dự án không quá gấp, tập hợp lại những nhân lực có sẵn, chỉ trong vài ngày đã tổ chức đội chi viện lớn mạnh.

Cửu công chúa đang họp thảo luận, Mãn Thương đang trong quá thành lập đội chi viện, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng tạm thời dừng việc vận chuyển lương thực, xếp linh kiện lên tàu.

Khi triều đình muốn tập hợp lực lượng làm một việc gì đó thì lực lượng và hiệu quả có thể huy động được đều là hiệu quả nhất.

Sáng ngày thứ tám sau khi lá thư khẩn cấp của Kim Phi được gửi trở lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 mang theo linh kiện thuyền lầu và đội chi viện đã lên đường.

Sáng sớm hôm sau, đội thuyền đã đến xưởng đóng thuyền.

“Mãn Thương, sao ngươi lại đưa nhiều người đến như vậy?”

Kim Phi hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Mãn Thương và đội chi viện: “Không phải Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đang vận chuyển lương thực à, sao cũng đến đây rồi?”

Từ Xuyên Thục đến Đông Hải một đường xuôi theo sông, thuyền chở hàng trước đây của Đại Khang cũng có thể chạy, ưu thế tốc độ của thuyền hơi nước thể hiện ở hành trình ngược dòng về khi đến Đông Hải, ưu thế so với thuyền chở hàng thông thường là không lớn lắm.

Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần sử dụng thuyền chở hàng trước đó để vận chuyển linh kiện đóng thuyền lầu là được rồi.

Kim Phi không ngờ rằng Cửu công chúa đã phái cả Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến đây.

“Bệ hạ nói rong biển là nhiệm vụ chính của Đại Khang bây giờ, mọi công việc đều phải nhường đường cho việc này!”

Mãn Thương nói: “Linh kiện của thuyền lầu quá nặng, gần đây nước sông rất hung dữ, bệ hạ lo linh kiện thuyền lầu sẽ có vấn đề, còn lo việc đến Đông Hải chậm, làm chậm trễ việc của tiên sinh, vì vậy đã phái Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến!”

Gần đây nước sông Trường Giang dâng cao rất nhiều, dòng nước ở nhiều nơi trở nên chảy xiết, thuyền chở hàng thông thường không có mô-tơ, rất khó điều chỉnh phương hướng, đi qua những nơi này sẽ rất nguy hiểm.

Hơn nữa trong linh kiện thuyền lầu có rất nhiều bộ phận bằng sắt, rất nặng, sau khi đến Đông Hải, nếu không gặp được gió nam, chỉ dựa vào sức người chèo thì không biết đến lúc nào mới có thể đến xưởng đóng thuyền.

Vì những lý do này, sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 là giải pháp xử lý ổn thỏa nhất.

Lô thuyền lầu này đều trang bị máy hơi nước, sau khi chế tạo xong, sẽ giảm đáng kể áp lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3,đồng thời hiệu suất công việc cũng nhanh hơn hiệu quả hơn.

“Vũ Dương nghĩ chu đáo như vậy.” Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Ngươi nhanh đi nói với Hồng công tử, nhanh dỡ hàng xuống.”

“Vâng!”

Mạn Thương và Hồng Đào Bình cũng là người quen cũ, sau khi trả lời anh ta đã đi thẳng đến chỗ Hồng Đào Bình.

Hồng Đào Bình đã dọn dẹp xưởng đóng thuyền xong từ sớm, lúc này anh ta cùng Mãn Thương chỉ huy Trấn Viễn số 2 lái vào xưởng đóng thuyền, hạ ròng rọc và bắt đầu bốc hàng.

Từ ngày hôm nay, xưởng đóng thuyền lại trở nên bận rộn.

Dù là thợ trước đây hay là đội chi viện sau này, tất cả thợ đều bận tối mắt tối mũi.

Thợ xưởng đóng thuyền đang bận bịu, những người khác cũng không nhàn rỗi.

Ngoại trừ việc về ngủ vào ban đêm, Tả Phi Phi cả ngày gần như đều ở bãi cát vàng, tổ chức thợ xây dựng giàn phơi.

Dưới sự thúc giục của Tả Phi Phi, bãi biển gần như đã thay đổi mỗi ngày, hôm nay lúc Kim Phi đến xem, trên bãi cát vàng chôn dày đặc những cây cột, những sợi dây phơi cũng được căng giữa các cây cột.

Gần đây Đường Tiểu Bắc cũng không đi câu cá mà sắp xếp người dọn dẹp nhà kho gần bãi cát vàng, chuẩn bị dự trữ rong biển.

Ngoài ra, cô ấy cũng tuyển rất nhiều người dân lưu lạc đến làm thợ, đã bắt đầu xây dựng kho hàng mới ở xưởng đóng thuyền và phía tây bắc bãi cát vàng.

Những trợ thủ ở lại tổng bộ Kim Xuyên gần đây cũng đã phân phát đơn đặt hàng cho các nhà xưởng, làm thêm ngoài giờ để sản xuất các loại hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, chuẩn bị vận chuyển đến Đông Hải để trao đổi rong biển với ngư dân.

Ngay cả thủy quân ở gần xưởng đóng thuyền cũng không rảnh, họ vận chuyển những khúc gỗ khổng lồ, sau khi xử lý xong chống thấm nước chống ăn mòn họ đã dùng máy cẩu trên thuyền để đập xuống đáy biển, bắt đầu dựng cầu xếp dỡ hàng hóa xuống biển.

Xuyên Thục và Đông Hải đều tỏa ra cảnh tượng hưng thịnh.

Ở đảo Mạo Lãng, ngư dân sợ cuộc sống gian khổ, càng không dám nghỉ ngơi phút nào, sau mấy ngày vất vả, gần như tất cả thuyền đánh cá đã chứa đầy rong biển.

Một số ngư dân sử dụng thuyền cướp biển đã tịch thu được để tiếp tục hái rong biển, Trịnh Trì Viễn dẫn đầu thủy quân, hộ tống các ngư dân bắt đầu trở về điểm xuất phát.

Rong biển ướt vẫn còn rất nặng, hơn nữa hầu như tất cả thuyền đánh cá đều quá tải nên tốc độ của đội thuyền rất chậm, sau nhiều ngày đêm đi trên biển cuối cùng họ cũng đã vào bờ.

Trịnh Trì Viễn đã biết tình hình ở bãi cát vàng, vì vậy không dẫn đội thuyền đến bến tàu ở xưởng đóng thuyền mà đã chạy đến một số bến tàu bãi cát vàng ở phía bắc dưới sự chỉ huy của quân hạm thủy quân.

Kim Phi vẫn luôn chú ý đến đảo Mạo Lãng, y tính thời gian biết rằng hôm nay đội thuyền sẽ trở về nên từ sáng sớm đã đến đợi ở bãi cát vàng.

Biết được đội thuyền trở về, y đã lập tức đưa mấy người Tả Phi Phi chạy đến cầu xếp dỡ hàng hóa.

Advertisement
';
Advertisement