Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vừa rồi phi thuyền đang bay ở độ cao thấp, quá thấp so với mặt đất, cung tên có thể uy hiếp phi thuyền và người ngồi trên đó. Vì lý do an toàn, Lão Ưng không bao giờ đến gần đường chính mà tiến về phía trước nơi hoang dã cách xa đường chính.

Bây giờ đã tụ họp với Cửu công chúa, phi thuyền có thể bay bình thường, Lão Ưng điều khiển phi thuyền tiến vào vị trí giữa của đội bay.

Vị trí này nằm ngay phía trên đường chính, từ trên phi thuyền nhìn xuống, có thể thấy khắp nơi ở đường chính đều là những người tị nạn đang đi về hướng Đông.

Một số đi theo nhóm ba đến năm người, một số đi theo nhóm mấy chục đến hàng trăm người.

Những người trong nhóm từ ba đến năm người thường là một gia đình hoặc họ hàng, những người đi theo nhóm có hàng chục đến hàng trăm người có thể là cả một làng.

Nhưng cho dù là nhóm ba đến năm người hay hàng trăm người thì mọi người đều đi rất chậm.

Thanh niên trai tráng dìu trẻ em và người già, thi thoảng phải dừng lại nghỉ ngơi.

Cho dù là thế, vẫn có người đi một lúc lại ngã bên đường.

Những người đi cùng bình thản cởi quần áo của người đã chết ra, khiêng người đó đến một rãnh cỏ ven đường rồi tiếp tục lên đường.

Từ trên cao nhìn xuống, có một hai thi thể cách nhau không xa trong các rãnh cỏ dọc đường chính.

Có thi thể còn hoàn chỉnh, có một vài thi thể đã thối rữa.

Từ khi đến thế giới này Kim Phi đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy y vẫn cảm thấy khó chịu.

Cửu công chúa cũng như thế.

Lúc đầu cô ấy phê duyệt tấu chương cho Trần Cát cũng từng thầm xem thường Trần Cát vài lần, cũng từng tưởng tượng rằng nếu được phong làm Hoàng đế, cô ấy nhất định sẽ có thể thống trị thiên hạ.

Nhưng khi cô ấy làm Hoàng đế thật, người dân vẫn sống lang thang, đói chết khắp nơi.

Thậm chí tình hình còn tệ hại hơn lúc Trần Cát trị vì.

Mặc dù Cửu công chúa hiểu nguyên nhân là do Tứ hoàng tử cướp ngôi và chư hầu tự xưng vương gây ra, hơn nữa thời gian cô ấy lên ngôi chưa lâu, không có đủ thời gian để cai quản, nhưng Cửu công chúa vẫn cảm thấy thất bại.

Tâm trạng của Kim Phi và Cửu công chúa không được tốt, cũng không nói lời nào.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền, thi thoảng liếc nhìn Châu Nhi và Tần Minh, ánh mắt đầy vẻ tức giận.

Vừa rồi hai người này một người thì hai xô anh ta xuống đất, một người thì kề dao vào cổ khiến anh ta bị Kim Phi đá mấy cái.

Lão Ưng thầm thề, lúc nào về tìm cơ hội chỉnh đốn hai người họ.

Nhất là Tần Minh, thật đáng ghét.

Châu Nhi và Tần Minh cũng tự biết đuối lý, đều không nhìn Lão Ưng mà nhìn ra bên ngoài.

Ở một bên khác, Thiết Chùy tò mò cầm kính viễn vọng lên, nhìn giỏ khí cầu của phi thuyền mà Cửu công chúa ngồi trước đó.

Nói đúng hơn là nhìn một nhân viên hộ tống nữ trên giỏ khí cầu đó.

Không phải anh ta thích nhân viên hộ tống nữ này, mà là nhân viên hộ tống nữ này có chiều cao và dáng vẻ gần giống với Kim Phi, cô ta mặc quần áo của Kim Phi, còn trang điểm nữa, nếu không phải ngực của nhân viên hộ tống nữ này hơi phồng lên, hơn nữa sau khi nhìn thấy Kim Phi thì đeo hắc đao và nỏ cầm tay tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống lên, thì ngay cả cận vệ như Thiết Chùy cũng suýt nữa nhận lầm.

“Lão Tần, Bệ hạ tìm được người như vậy từ đâu thế, giống hệt tiên sinh ấy chứ”.

Thiết Chùy đụng vào vai Tần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không phải tiên sinh đang ở cạnh ta, ta suýt nữa nhận lầm người rồi”.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi”, Tần Minh mất kiên nhẫn dịch người sang bên cạnh.

Cấm quân chịu trách nhiệm bao vây hoàng cung, có rất nhiều quy tắc, mà mỗi quy tắc đều cực kỳ nghiêm ngặt, Tần Minh xuất thân từ gia đình của cấm quân, cũng xem như lớn lên trong cung đình, mưa dầm thấm đất cũng phát triển tính cách cứng rắn và nghiêm túc.

Ngược lại, Thiết Chùy xuất thân từ nông thôn, nói gì cũng không kiêng dè, lại gặp cấp trên ‘văn minh’ như Kim Phi, anh ta càng trở nên không kiêng kỵ gì cả.

Có hai lần nhận lúc Kim Phi và Cửu công chúa vui vẻ, tên này còn trêu chọc Kim Phi và Cửu công chúa trước mặt Cửu công chúa kìa.

Khi đó, Tần Minh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu toàn là câu hỏi nếu Cửu công chúa ra lệnh chém đầu Thiết Chùy, mình có nên xin cho hắn không.

Kết quả không ngờ Cửu công chúa lại không hề giận, ngược lại Kim Phi đá Thiết Chùy hai cái, chuyện này xem như cho qua.

Từ đó về sau, chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa ở gần đó, Tần Minh không muốn nói chuyện với Thiết Chùy.

Nhưng Thiết Chùy lại như không hề biết, thấy Tần Minh đi sang bên cạnh, anh ta lập tức đi theo, còn đưa tay đỡ lấy vai Tần Minh, trìu mến nói: “Ngươi rảnh rỗi không có việc gì thì cứ nói cho ta biết, tìm được cô nương từ liên đội nào vậy”.

Mặc dù Thiết Chùy trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, anh ta vẫn rất xứng chức.

Sau khi phát hiện ra người thay thế này, Thiết Chùy lập tức muốn chiêu mộ cô ta vào đội cận vệ, nếu sau này có trường hợp khẩn cấp, có lẽ có thể để cô gái này giả làm Kim Phi.

Tần Minh cực kỳ không quen với hành động thân thiết này của Thiết Chùy, nhún vai định hất Thiết Chùy ra nhưng không được.

Anh ta đang định đẩy ra thì Thiết Chùy lại tự mình nhấc tay lên rồi.

Tần Minh quay đầu lại thì thấy Thiết Chùy nghiêm túc thoát kính viễn vọng để trên thắt lưng xuống, sau đó nhìn sang phía Tây Bắc.

Ngay sau đó thì nghe Thiết Chùy cao giọng nói: “Tất cả mọi người chú ý vào hướng Tây Bắc”.

Được Thiết Chùy nhắc nhở, mọi người trên phi thuyền đều đồng loạt quay đầu nhìn hướng Tây Bắc.

Chỉ thấy đằng xa hướng Tây Bắc có mấy chấm điểm hơi mờ đang di chuyển rất nhanh.

Cầm lấy kính viễn vọng lên nhìn kỹ, mấy chấm đen này đều là chim ưng

Chim ưng không phải là động vật sống theo bầy đàn, chúng có ý thức rất mạnh về lãnh thổ, thường bay và kiếm ăn một mình, ngay cả khi đi cùng nhau thì cũng thường là một con đực và một con cái.

Tình huống có đến mấy con xuất hiện cùng lúc thế này chắc chắn là có người khống chế.

Ngay lúc mọi người đang lo lắng vì mấy con chim ưng này, Thiết Chùy lại nói: “Hướng Tây Nam cũng có”.

Mọi người lại vội vàng nhìn về hướng Tây Nam.

Quả nhiên hướng Tây Nam cũng có mấy chấm điểm xuất hiện.

Sau đó hướng Tây và hướng Bắc cũng liên tiếp có số chim ưng khác nhau xuất hiện.

“Truyền lệnh, phương án tác chiến số một”, Tần Minh hét lên với binh lính truyền lệnh.

Nhân viên bay nữ trong giỏ khí cầu lập tức lấy một rương dù nhảy ra, phân phát cho mấy người Kim Phi và Cửu công chúa.

Châu Nhi nhận lấy dù nhảy, nhanh chóng mặc giúp Cửu công chúa.

Thiết Chùy lấy dù nhảy cũng muốn mặc giúp Kim Phi, nhưng bị Kim Phi ngăn cản.

Kim Phi vẫn chưa quen với việc tiếp xúc gần gũi với đàn ông, nếu là lúc nguy cấp khác thì cũng được, nhưng dù nhảy là do y thiết kế, y biết rõ cách mặc hơn bất kỳ ai.

Sau khi người truyền lệnh vẫy cờ, các khinh khí cầu xung quanh lập tức tụ lại trên khí cầu của Kim Phi để chặn chim ưng tấn công khinh khí cầu của Kim Phi.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền nhanh chóng đáp xuống.

Đám người tùy tùng đều hoảng sợ, nhưng Cửu công chúa lại bình tĩnh cười nhạo nói: “Không ngờ lại có thích khách, chúng gây ra náo loạn cũng không nhỏ nhỉ”.

Biết được có dân tị nạn muốn tụ tập ở Đông Hải, Cửu công chúa đã cảm thấy không ổn rồi.

Nhất là sau khi đến Đông Hải, cảm giác này của Cửu công chúa càng mãnh liệt.

Tốc độ tràn đến Đông Hải của dân tị nạn quá nhanh, nhanh đến mức bất thường.

Nhưng người tị nạn muốn tìm cách sống sót cũng là chuyện bình thường, Cửu công chúa cũng không chắc chắn nên lấy bản thân làm mồi nhử để kiểm tra suy đoán của mình.

Kết quả cô ấy đoán đúng rồi!

Advertisement
';
Advertisement