Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường Tiểu Bắc còn chưa kịp tìm hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, cảm thấy Cửu công chúa đang kéo theo Kim Phi mạo hiểm.

Mới vừa rồi nhìn như đang hỏi Kim Phi, trên thực tế là cô ấy đang biểu đạt sự bất mãn đối với Cửu công chúa.

Kim Phi cũng phát giác được điều này, trên đường trở về xưởng đóng thuyền, y tìm cơ hội giải thích những chuyện đã xảy ra với Đường Tiểu Bắc, Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi.

Đường Tiểu Bắc lúc này mới biết, thì ra trong kế hoạch ban đầu của Cửu công chúa, không có ý định để Kim Phi cùng mạo hiểm, mà còn phòng ngừa Kim Phi đuổi theo, thậm chí còn lấy đi móc treo của phi thuyền và khinh khí cầu.

"Mặc kệ là ai, cũng không nên mạo hiểm như vậy!" Quan Hạ Nhi còn có chút tức giận, trừng mắt nhìn Cửu công chúa một cái: "Lúc muội tới đây đã hứa với ta như thế nào?"

"Tỷ, ta sai rồi!" Cửu công chúa có thể co giãn, tiến lên nắm lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi: "Tuyệt đối không có lần sau!"

Cửu công chúa dẫu sao đã làm hoàng đế, lúc này lại là bên ngoài, Quan Hạ Nhi cũng phải cân nhắc đến thể diện của cô ấy, cô hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Kim Phi thấy vậy, không khỏi có chút cảm kích nhìn Quan Hạ Nhi một cái.

Y biết, Quan Hạ Nhi chắc đã phát giác được tâm trạng của Đường Tiểu Bắc, cô đang giải vây giúp Cửu công chúa, cũng là phòng ngừa mâu thuẫn Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa trở nên ngày càng sâu sắc.

Thật ra thì Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc cũng không có mâu thuẫn gì, chẳng qua là Đường Tiểu Bắc cảm thấy cô ấy và Kim Phi quen biết còn sớm hơn, bây giờ lại bị Cửu công chúa áp đảo cao hơn một cái đầu, trong lòng có chút không phục mà thôi.

Không giống Tả Phi Phi, cô ấy có thể chung một chỗ với Kim Phi, là nhờ vào Cửu công chúa ban hôn, cho nên trong lòng Tả Phi Phi rất biết ơn với Cửu công chúa, cộng thêm tâm tư cô ấy đều đặt ở trên xưởng và quân vụ, nên cũng không nhạy cảm với những chuyện này.

Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm càng không cần phải nói, tâm tư các cô ấy càng đơn giản hơn, một người chỉ biết núp ở phòng bếp đảo chén mò nồi để ăn no, một người khác chỉ biết múa súng và gậy.

Quan Hạ Nhi thật ra rất hâm mộ Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm, cô cũng không muốn quan tâm nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh Kim Phi, xe chỉ luồn kim, chăm sóc con trẻ.

Đáng tiếc cô lại là vợ cả, chuyện hậu viện cô không thể không quản.

Thật ra thì Kim Phi cũng ý thức được giữa Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa không hợp nhau, nhưng đây chính là cái giá cho cuộc sống một chồng nhiều vợ, tạm thời Kim Phi cũng không có biện pháp gì giải quyết.

May mắn hiện tại, tình huống vẫn còn ở trong phạm vi có thể khống chế, Đường Tiểu Bắc cũng chỉ có chút không phục mà thôi, cũng không có ác ý gì quá lớn với Cửu công chúa.

Y chuẩn bị tìm thời gian nói chuyện với Đường Tiểu Bắc, nghe xem Đường Tiểu Bắc rốt cuộc nghĩ gì.

Trong lòng suy nghĩ những thứ hỗn loạn này, cả đám người nhanh chóng đi tới xưởng đóng thuyền.

Nhưng còn chưa kịp vào cửa, đã thấy một con ngựa chạy như bay đến.

Đám người Thiết Chùy và Châu Nhi lập tức căng thẳng, nhanh chóng vây Kim Phi vào giữa bọn họ.

Người cưỡi ngựa cũng lo lắng gây ra hiểu lầm, vội vàng siết dây cương, lập tức nhảy xuống, chào Thiết Chùy.

"Chào đội trưởng, ta là Lưu Đại Thành tiểu đội trưởng tiểu đội 1 thuộc hàng 1 tiểu đoàn 3 của tiểu đội Chung Minh, có tin khẩn cấp cần báo cáo!"

Nhân viên hộ tống vừa nói, vừa móc giấy chứng nhận ra.

Thiết Chùy nghe vậy, không khỏi quan sát trên dưới nhân viên hộ tống một phen.

Ban đầu khi tổ đội Chung Minh được thành lập, nhiệm vụ chủ yếu là thu nhập tình báo từ bên ngoài.

Sau đó theo sự trỗi dậy nhanh chóng của Kim Phi, tiểu đội Chung Minh 1 và 2 cơ bản cũng bắt đầu cống hiến sức lực chinh phục cường hào ác bá địa phương để chia ruộng đất, công tác tình báo ngược lại thành thứ yếu.

Bây giờ Hàn Phong và Cửu công chúa đã tổ chức lại cơ quan tình báo, thành lập Cục tình báo.

Thiết Chùy coi như đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, biết thông tin cơ mật nhiều hơn với nhân viên hộ tống bình thường.

Anh ta biết, tiểu đoàn 3 của đội Chung Minh có rất nhiều thành viên đều là thành viên bên ngoài Cục tình báo.

Bây giờ một tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống tới đây muốn gặp Cửu công chúa, hiển nhiên không phải giống vậy tiểu đội trưởng bình thường, hẳn là thành viên của Cục tình báo.

Quả nhiên, Châu Nhi tiến lên một bước, nhận lấy giấy chứng nhận trên tay nhân viên hộ tống.

Mỗi một hoàng đế đều có người tín nhiệm nhất, đều là người hầu thân cận, ví như Trần Cát trước kia tín nhiệm nhất là một người Đại Thái giám Ngân Tước mực theo bên, cho ông ta trông coi đại nội mật thám, người Cửu công chúa tín nhiệm nhất chính là Châu Nhi, Cục tình báo do cô ấy quản lý giúp Cửu công chúa, coi như là Đại tổng quản của Cục tình báo.

Số lượng thành viên của Cục tình không nhiều, mỗi một người Châu Nhi đều biết, không cần nhìn giấy chứng nhận đã nhận ra nhân viên hộ tống.

Nhưng cô ấy vẫn kiểm tra giấy chứng nhận một cách cẩn thận, kiểm tra mỗi một nơi thật chi tiết, xác nhận tất cả chi tiết thật chắc chắn, mới để nhân viên hộ tống đi qua.

"Tham kiến bệ hạ, xin chào tiên sinh, xin chào các vị phu nhân!"

Nhân viên hộ tống cúi chào đám người Cửu công chúa, Kim Phi, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, hai tay đưa đến trước mặt: "Bệ hạ, đây là thư do Đại đội trưởng chúng ta gửi cho ngài!"

Cửu công chúa gật đầu một cái, Châu Nhi tiến lên nhận lấy phong thư.

Sau khi xác nhận niêm phong, con dấu, chữ viết, Châu Nhi nhìn Cửu công chúa một cái, đưa thư phong đến trước mặt Cửu công chúa.

Cửu công chúa nhận lấy phong thư nhưng lại không mở ra tại chỗ, mà cầm phong thư bước vào phòng mới mở ra.

Kim Phi thấy Cửu công chúa buông phong thư xuống, hỏi: "Nói thế nào?"

"Tìm được rồi, ẩn núp ở sau lưng dân tỵ nạn là người nhà họ Vũ Văn quận Đông Nguyên và nhà họ Chu quận Hải Đình."

Cửu công chúa nói: "Bọn họ phái người giả trang thành dân tỵ nạn, đi khắp nơi tuyên truyền việc phu quân và Tiểu Bắc đang phát cháo ở Đông Hải, giựt giây dân chúng tới Đông Hải, trước mắt còn không xác định sau lưng bọn họ còn có những người khác hay không."

"Bọn họ tại sao lại làm như vậy?" Quan Hạ Nhi hỏi: "Bọn họ là sợ dân chúng chết đói sao?"

"Nếu bọn họ tốt bụng như vậy thì thật tốt." Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Đại Cường bắt được người đứng đầu nhà họ Vũ Văn, trước mắt theo tin có được từ cuộc tra khảo, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu xúi giục dân chúng tới nhờ cậy Đông Hải, dự định đến khi Đông Hải tụ tập dân chúng đủ nhiều, bọn họ lại nghĩ biện pháp xúi giục dân chúng nổi loạn, vây công xưởng đóng thuyền, đưa chúng ta vào chỗ chết!"

"Ý đồ của bọn họ thật quá ác độc!" Quan Hạ Nhi tức giận nói: "Tại sao bọn họ lại làm như vậy?"

Bây giờ dân tỵ nạn tụ tập ở Đông Hải đã đạt đến mấy chục ngàn người, vượt xa dân bản xứ của trấn Ngư Khê rất nhiều lần.

Nếu mấy chục ngàn dân tỵ nạn cùng nhau vây công, có thể đạp nát xưởng đóng thuyền.

"Nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu là những gia tộc giàu có của quận Đông Nguyên và quận Hải Đình, ngay khi đã chiếm vô số đất đai trong khu vực, dựa theo chỉ dẫn của người đứng đầu nhà họ Vũ Văn, bọn họ lo lắng chúng ta khuếch trương tới quận Đông Nguyên và quận Hải Đình, sợ chúng ta xử lý bọn họ, cho nên ra tay trước nắm thế chủ động.

Nhưng không có cách nào giải thích được việc chúng có nhiều chim ưng như vậy từ đâu, cho nên mật thám cho rằng, hoặc là người đứng đầu nhà họ Vũ Văn không nói thật, hoặc là ông ta cũng không biết hết hoàn toàn nội dung kế hoạch."

Cửu công chúa nói: "Về phần suy đoán của Cục tình báo có chính xác hay không, hay sau lưng còn có nguyên nhân sâu xa, trước mắt Đại Cường và Cục tình báo còn đang tra hỏi, có kết quả, bọn họ sẽ báo cáo ngay."

"Sợ chúng ta xử lý, xem ra nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu không là người tốt, lại là một đám chèn ép dân chúng, mục nát đến tận xương tuỷ."

Quan Hạ Nhi hỏi: "Vũ Dương, vậy muội định xử lý bọn họ như thế nào?"

"Còn có thể xử lý như thế nào, từ xưa tới nay, ý đồ hành thích vua chúa cũng chỉ có một kết quả"

Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tịch thu tài sản, chém cả tộc!”

Advertisement
';
Advertisement