Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thủy Oa không phải là người không biết tốt xấu, nếu là trước kia, Trịnh Trì Viễn đích thân chiêu mộ, chắc chắn cậu bé sẽ đi cùng Trịnh Trì Viễn, nhưng hiện tại vừa nghĩ có thể gặp được quốc sư đại nhân mà trên báo viết, Thủy Oa lại hơi do dự.

Nếu có thể chọn, cậu bé vẫn muốn đi theo quốc sư đại nhân.

Thấy Trịnh Trì Viễn dễ nói chuyện, Thủy Oa càng muốn tìm một lý do để từ chối Trịnh Trì Viễn.

Từ khi Thủy Oa còn chưa biết đi đã được ông Quy nhặt về, một mình ông Quy nuôi cậu bé lớn, chỉ cần cậu bé đảo mắt thì ông Quy đã biết cậu bé đang nghĩ gì.

Thủy Oa còn chưa kịp lên tiếng đã bị ông Quy ấn quỳ xuống: “Trịnh tướng quân đánh giá cao cháu là may mắn của cháu, nhanh khấu đầu đa tạ tướng quân đi!”

Nói xong còn nhìn cậu bé với ánh mắt khẩn cầu.

Mặc dù Thủy Oa không biết vì sao ông Quy lại nhất định muốn để bản thân đi theo Trịnh Trì Viễn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông Quy, cuối cùng cậu bé vẫn trịnh trọng dập đầu với Trịnh Trì Viễn: “Thủy Oa đa tạ Trịnh tướng quân!”

“Được!” Trịnh Trì Viễn cười rồi kéo Thủy Oa, xem như hòn đá trong lòng đã được gỡ xuống.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời anh ta chiêu mộ nhân tài, nếu thất bại thì mất mặt quá rồi.

Cũng may, lão trượng này rất hiểu chuyện.

“Trịnh tướng quân, cảm ơn ngài đã coi trọng Thủy Oa, bằng lòng thu nhân cậu bé.”

Ông Quy hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó nói: “Thủy Oa là một đứa trẻ số khổ, khi ta nhặt được cậu bé, cậu bé đã gần như đói sắp chết, ta là người thô lỗ, không dạy được đạo lý gì cho cậu bé, đứa trẻ này ở quê đã quen hoang dã, nếu làm sai hay nói sai điều gì, mong tướng quân lượng thứ.”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Thủy Oa.

Anh ta không biết Thủy Oa còn có thân thế như vậy

Nhưng mấy năm trước người dân đều ăn không no, tình huống vứt còn quá bình thường.

Thủy Oa có thể gặp được ông Quy, cũng xem là một điều may mắn.

“Lão trượng yên tâm đi, Thủy Oa còn nhỏ, khi vào quân ta sẽ sắp xếp người dạy cậu bé quy định trong quân.” Trịnh Trì Viễn nói.

“Vậy làm phiền tướng quân rồi.”

Ông Quy lại hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó xoay người nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, đàn ông trong nhóm thả bè chúng ta đều trung thành và không bao giờ thất hứa, sau này cháu đi theo Trịnh tướng quân, hãy làm việc thật tốt, tướng quân bảo cháu làm gì thì làm đó, phải nghe lời, biết không?”

Vừa nói, ánh mắt ông Quy đã đỏ hoe.

Dù Thủy Oa có ngốc đến đâu cũng nhận ra, nắm cánh tay ông Quy nói: “Ông Quy, ông không đi với cháu sao?”

“Ta đã già rồi, vào thủy quân còn có thể làm gì chứ?” Ông Quy cười lắc đầu.

“Ông không đi, cháu cũng không đi!” Thủy Oa cứng cổ nói.

“Im miệng!”

Ông Quy xoay người hét với Thủy Oa sau đó nói với Trịnh Trì Viễn: “Quân gia, đứa trẻ này không hiểu chuyện, ta sẽ nói chuyện với cậu bé sau.”

“Được.” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Vậy ta đi trước đây.”

“Tướng quân đợi một chút.”

Ông Quy chọn ra hai miếng cá ngon nhất trong con cá mới cắt bên cạnh, dùng hai tay đưa cho cận vệ phía sau Trịnh Trì Viễn: “Lão già này không có thứ gì đáng tiền, hai miếng cá này còn tươi, mong tướng quân không chê!”

“Sao ta nhận được chứ?” Trịnh Trì Viễn từ chối nói: “Quốc sư đại nhân đã nhấn mạnh nhiều lần, ngay cả một đồng của người dân cũng không được lấy, ngươi làm như vậy không phải là đang bảo ta phạm lỗi à?”

“Quốc sư đại nhân còn nói, quân và dân đều là người một nhà, lấy hai miếng cá này thì sao chứ?”

Ông Quy nhét thẳng hai miếng cá vào tay cận vệ: “Cũng không phải mua bằng tiền, tướng quân không chê là tốt rồi.”

“Vậy cảm ơn lão trượng nhiều.”

Trịnh Trì Viễn thấy vậy, chỉ đành bảo cận vệ nhận cá, sau đó nhìn Thủy Oa rồi nói: “Cậu nhóc, vui vẻ ở cùng với ông của ngươi, đến khi đến xưởng đóng thuyền ta sẽ dẫn ngươi đến doanh trại!”

Nói xong, anh ta gật đầu với ông Quy rồi đưa cận vệ lên ca-nô.

Sau khi ca-nô khởi động, Trịnh Trì Viễn lấy từ trong ngực ra hai đồng bạc nhỏ ném lên bè gỗ: “Lão trượng, đây là tiền ta mua cá!”

Nói xong không đợi ông Quy đến nhặt tiền đã ra hiệu cho ca-nô tăng tốc rời đi.

Ông Quy nhặt tiền, nhìn ca-nô ngày càng xa, xúc động lẩm bẩm nói: “Đúng là đội ngũ của quốc sư!”

Trước kia khi thả bè, gặp binh lính trên sông trên biển, không bị lột da đã may mắn lắm rồi.

Nhưng quân đội dưới quyền của Kim Phi, dù là nhân viên hộ tống hay là quân Trấn Viễn thì từ trước đến nay chỉ giúp người dân đánh cường hào thổ phỉ, chưa bao giờ ức hiếp người dân và không lấy một cắc nào của người dân.

Bao gồm những binh phủ và binh lính ẻo lả khác sau này đã quy thuận Kim Phi, cũng được yêu cầu tuân thủ nghiêm tắc điều này, nếu phát hiện có người chèn ép người dân, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Dù đãi ngộ của binh phủ và binh lính ẻo lả không bằng nhân viên hộ tống, nhưng tiền lương lại không thấp, hơn nữa từ trước đến nay Kim Phi không khất nợ lương bổng và lương thực, binh lính ẻo và và binh phủ cũng rất hài lòng và trân trọng cuộc sống hiện tại.

Sau khi không ức hiếp người dân nữa, binh lính ẻo lả phát hiện họ cũng nhận được sự tôn trọng của người dân.

Trước khi những làng họ đi qua, người dân sợ hãi đến mức cất hết những đồ có giá trị, nhưng sau này khi tiêu diệt thổ phỉ trên núi trở về, khi lại đi ngang qua làng đó, người dân lại chủ động nhét trứng gà và những đặc sản vùng núi vào tay họ.

Điều này khiến cho càng nhiều binh lính ẻo là và binh phủ càng kiên định đi theo Kim Phi.

Dù sao Thủy Oa cũng còn nhỏ, chưa ra ngoài mấy lần nên cảm xúc không sâu sắc như vậy, điều cậu bé tò mò hơn hiện tại là bạc trong tay ông Quy.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tiền đồng cậu bé cũng chỉ mới nhìn thấy mấy lần chứ đừng nói đến bạc.

Thấy Trịnh Trì Viễn đi xa rồi, Thủy Oa vội chạy đến, nhặt bạc lên rồi quan sát.

Thoi bạc rất nhỏ, Thủy Oa có chút không hài lòng, bĩu môi nói: “Là một tướng quân đó, như vậy cũng keo kiệt quá rồi!”

“Đừng nói bậy, đây là hai lượng bạc đó!”

Ông Quy chỉ vào chữ in dưới đáy thỏi bạc nói: “Nếu đổi thành tiền đồng, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng đấy!”

“Một chút bạc nhỏ như vậy, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng sao?” Thủy Oa nghe vậy cũng bị dọa.

Trước đây ông Quy nói có người đổi một bộ xương cá lớn lấy năm trăm tiền đồng, Thủy Oa còn không tin, cảm thấy ông Quy đang chém gió, nhưng hiện tại, chớp mắt đã có người tiêu hai nghìn tiền đồng để đổi lấy hai miếng cá.

“Vị tướng quân này thật giàu!” Thủy Oa nói.

“Anh ta có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là anh ta coi trọng cháu!”

Ông Quy nói: “Làm người kiêng nhất là thất tín bội nghĩa, vị tướng quân này đã đích thân lên thuyền mời cháu đến thủy quân, đây là công ơn lớn, sau này cháu đến thủy quân rồi, nhất định không được làm người hai lòng, biết chưa?”

“Cháu biết rồi.” Thủy Oa gật đầu những vẫn không cam tâm.

Cậu bé nghiêng đầu nhìn ca-nô, phát hiện Trịnh Trì Viễn đã đi xa, xung quanh cũng không có người khác, không nhịn được hỏi:

“Ông Quy, cháu vẫn muốn theo quốc sư đại nhân, vì sao vừa rồi ông lại nhất quyết muốn cháu đi theo vị tướng quân này? Cháu cũng chưa từng nghe nói anh ta là ai, cũng không biết anh ta là người như thế nào, ông đã bảo cháu quỳ lạy rồi!”

Advertisement
';
Advertisement